Editor: Nguyệt
Anh dừng bước, quay đầu nhìn lại. Cách đó không xa có hai người đang chạy về phía anh, một trong số đó là Lâm Phỉ Nhi anh vừa quen biết hôm qua, còn một người là …
Đồng tử bỗng co rụt lại, trên người Chung Thịnh bộc phát ra khí thế hung ác như muốn cắn nuốt người khác. Anh mở trừng mắt nhìn bóng người thon thả yểu điệu đó, hai tay nắm chặt thành đấm, móng cứa vào lòng bàn tay.
Lâm Phỉ Nhi tới gần thì phát hiện có gì đó khác thường, do dự một hồi mới hỏi: “Chung Thịnh … cậu làm sao vậy?”
Chung Thịnh rũ mi, che đi sát khí trần trụi trong ánh mắt, trầm giọng nói: “Không có gì. Vừa mới tới trường quân đội Đệ Nhất, tối qua ngủ không quen lắm thôi.”
“À.” Lâm Phỉ Nhi mờ mịt gật đầu, sau đó lại phấn chấn lên: “Nói cũng phải, hôm qua tớ cũng ngủ không ngon, nhưng không phải vì lạ giường, chủ yếu là nhà trường trang bị đản thương cho chúng ta quá tuyệt vời, trực tiếp kết nối với mạng chiến đấu đó. Hà hà, tớ tốn cả đêm qua, vất vả lắm mới hoàn thành huấn luyện sơ cấp.”
“Chúc mừng.” Chung Thịnh cười cười, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt bình thản nhìn người đứng đằng sau Lâm Phỉ Nhi: “Sao không giới thiệu về cô bạn này một chút?”
“Đấy, cậu xem, suýt nữa là tớ quên mất.” Lâm Phỉ Nhi ảo não cốc đầu mình, “Cô ấy là Elenna, Elenna Heideck, bạn cùng phòng của tớ. Thế nào, đẹp lắm đúng không?”
“Xin chào, tiểu thư Elenna.” Chung Thịnh lễ phép chào hỏi cô.
“Xin chào, bạn Chung Thịnh.” Elenna cười có vẻ ngượng ngùng, gương mặt hoàn mỹ không sứt mẻ lại càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Chung Thịnh thản nhiên nhìn Elenna, nhưng trong ánh mắt không có vẻ kinh ngạc, ngỡ ngàng trước sắc đẹp lộng lẫy. Điều này làm Lâm Phỉ Nhi đứng bên cạnh quan sát không khỏi mừng thầm.
Elenna Heideck, trưởng nữ của gia tộc Heideck, hoàn toàn xứng với danh xưng con cưng của trời. Cô không chỉ có vẻ ngoài xuất sắc được di truyền từ mẹ, mà còn có tính cách dịu dàng, thùy mị. Phàm là ai ở cùng cô đều cảm thấy cô là một người rất ôn hòa và tinh tế. Nói cách khác, bất kể là người có tính cách thế nào cũng khó lòng mà ghét được cô.
Lâm Phỉ Nhi ở cùng phòng với cô ấy có thể nói là cực kỳ may mắn. Bởi vì cô không ngờ rằng trưởng nữ của một gia tộc chính trị lớn lại chẳng hề kiêu kỳ, mà rất bình dị dễ gần.
Đương nhiên, ở cùng Elenna khá thoải mái, nhưng lại có một khuyết điểm. Đó là, có một cô bạn cùng phòng dung mạo xuất sắc như thế, viên ngọc nhỏ như cô bất đắc dĩ chỉ có thể làm nền.
Hiện tại, khó lắm mới có một người không để ý đến vẻ ngoài xinh đẹp cùng khí chất ôn hòa của Elenna, điều này làm cô không khỏi mừng thầm …
Khụ khụ, tuy cô có hơi hiếu thắng, nhưng đây tuyệt đối không phải ghen tỵ với Elenna, tuyệt đối không phải!
Chẳng qua, cùng là con gái, lại đứng chung với nhau, vậy mà cánh mày râu lại chỉ nhìn mỗi Elenna, làm cô thấy hơi bực mình thôi … Ừ, chỉ hơi hơi thôi!
“Cậu cũng đến chạy bộ à?” Chung Thịnh nhìn về phía Lâm Phỉ Nhi.
Lâm Phỉ Nhi gật đầu: “Ừ. Elenna nói chạy bộ buổi sáng mỗi ngày là cách rèn luyện tốt nhất, so với sử dụng máy móc thì thích hợp với cơ thể của chúng ta hơn nhiều.”
Chung Thịnh rũ mắt, cười nhẹ: “Nói rất có lý.”
“Hửm? Chung Thịnh, cậu cũng thấy rất có lý sao? Vậy thì chúng ta cùng chạy đi.” Lâm Phỉ Nhi hào hứng.
“Không được.” Chung Thịnh từ chối, “Tốc độ chạy của chúng ta không giống nhau, nếu tớ chạy chậm thì không đạt được hiệu quả rèn luyện.”
Lâm Phỉ Nhi nói với vẻ thất vọng: “Là vậy à.”
“Phỉ Nhi, bạn Chung Thịnh nói đúng đấy. Thể năng của con trai và con gái vốn khác nhau mà.” Elenna dịu dàng khuyên giải.
“Ừ, được rồi.” – Lâm Phỉ Nhi nhún vai – “Vậy lát nữa chúng ta cùng ăn sáng được chứ?”
“Xin lỗi, lát nữa tớ còn có việc.” Chung Thịnh lại từ chối.
Lâm Phi Nhi nhất thời uể oải vô cùng, phất phất tay áo: “Được rồi được rồi, cậu đi làm việc của mình đi. Thật là, ngay cả mỹ nữ mời cùng ăn bữa sáng mà cũng từ chối nữa. Cho dù cậu không vừa mắt tớ, nhưng bên cạnh còn có một đại mỹ nhân đây này. Cậu có biết là bao nhiêu người muốn mời Elenna cùng dùng bữa mà cô ấy đều từ chối không hả?”
“Phỉ Nhi!” Elenna đỏ mặt, nhéo nhẹ tay Lâm Phỉ Nhi một cái, “Cậu nói bậy bạ gì thế!”, nói xong còn trộm liếc Chung Thịnh một cái.
“Ai nha!” Lâm Phỉ Nhi cười, chạy mất: “Tớ nói thật mà! Cậu không thấy vừa rồi có rất nhiều con trai chầu chực dưới ký túc xá của chúng ta à, đều là chờ cậu cả đấy.”
“Bọn họ … không phải chờ tớ mà.” Elenna nhỏ giọng nói, nhưng rõ ràng là đang ngượng ngùng.
“Ha ha ha!” Lâm Phỉ Nhi ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, sau đó nghiêng đầu sang nhìn Chung Thịnh: “Cậu tin không?” Nói xong, không chờ Chung Thịnh trả lời đã tiếp: “Dù sao tớ cũng không tin.”
Elenna cúi đầu, vò vò góc áo, xẩu hổ không biết làm gì.
Cô vốn có vẻ ngoài xuất sắc, được rất nhiều người theo đuổi, nhưng đó không phải người mà cô muốn. Cô vẫn luôn tràn ngập khát khao với tình yêu, chỉ tiếc những người theo đuổi cô lại không phù hợp với khát khao ấy.
Gia cảnh của cô đã hạn chế đối tượng để kén chồng. Đó phải là một người cực kỳ xuất sắc, nếu không sẽ không được gia tộc chấp thuận. Vì vậy, cô cố gắng thi vào trường quân đội Đệ Nhất, hy vọng rằng có thể gặp được một nửa của mình ở đây.
Có thể tốt nghiệp trường quân đội Đệ Nhất, vậy gần như xác định được rằng học sinh này tương lai sẽ rất xán lạn. Một thanh niên tài giỏi nhường ấy, cho dù xuất thân thế nào cũng đều được gia tộc chấp thuận.
Chỉ trong hoàn cảnh này, Elenna mới có thể tự do lựa chọn bạn đời của mình. Mà qua lời kể của Lâm Phỉ Nhi, cô cũng có hứng thú với anh chàng đẹp trai lạnh lùng trước mặt.
Đối với mấy đề tài của con gái thế này, Chung Thịnh chỉ có thể im lặng đứng một bên mỉm cười. Nếu có Hạng Phi ở đây, ngay lập tức cậu ta sẽ nhìn ra vẻ mất kiên nhẫn trong mắt anh. Với sự chán ghét xuất phát từ đáy lòng, bản thân Chung Thịnh cũng thấy bất ngờ khi mình vẫn có thể mỉm cười nhìn bọn họ nói chuyện. Cơn đau từ lòng bàn tay truyền đến không một phút nào là không nhắc nhở anh rằng, ả đàn bà chết tiệt trước mắt chính là thủ phạm hại chết ngài Ariel đời trước. Sâu trong lòng anh, sát khí vẫn luôn rục rịch. Anh lo nếu không rời đi ngay, mình có thể không khống chế được, trực tiếp bẻ gãy cổ người phụ nữ đê tiện này.
“Hai người tán gẫu tiếp đi, tôi chạy bộ trước.” Chung Thịnh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
“Hả? À, được.” Lâm Phỉ Nhi gật đầu.
Chung Thịnh gật đầu với Elenna, sau đó tiếp tục chạy dọc theo thao trường.
Chạy được chừng hai trăm mét, lúc này Chung Thịnh mới thở dài một hơi, ánh mắt bỗng lạnh đi. Elenna chết tiệt!
Chẳng lẽ cô ta quen biết ngài Ariel từ khi còn học ở trường quân đội Đệ Nhất?
Lại nói, một người như thế sao lại trở thành vị hôn thê của ngài Ariel?
Năm đó, khi Chung Thịnh trở thành phó quan cho ngài Ariel, cô ta đã là vị hôn thê của Ariel. Vì thế, tuy Chung Thịnh thầm yêu Ariel, yêu đến mức tim muốn rỉ máu, anh vẫn đối xử với vị hôn thê của y nho nhã lễ độ, không có chỗ nào bất kính.
Ngài Ariel tất nhiên là rất hoàn mỹ, không một phụ nữ nào có thể xứng với trưởng quan của anh. Thế nhưng, ngài Ariel nhất định phải có một người vợ. Vì vậy, Elenna, người xuất sắc hơn trong số phụ nữ xứng tầm, được lựa chọn.
Chỉ là, không ai ngờ rằng một người phụ nữ thoạt nhìn ôn hòa dễ gần, tính cách dịu dàng lại đẩy ngài Ariel xuống vực sâu chết chóc. Nói thật, nếu không phải lúc trước Elenna khẩn cầu Chung Thịnh, có khi anh đã chẳng khuyên ngài Ariel tham gia buổi tiệc chết tiệt đó.
Vừa nghĩ tới chuyện ngày ấy, lửa giận trong lòng Chung Thịnh lại ngùn ngụt bốc cháy. Nhưng khi nghe Lâm Phỉ Nhi giới thiệu, Chung Thịnh lại giật mình.
Nguyệt: “Yêu đến mức tim muốn rỉ máu” … Mình có nên thêm thể loại “ngược tâm” vào không T^T Sao thấy đời trước anh Thịnh khổ sở quá à >.