Editor: Nguyệt
“Trời ơi!” Lâm Phỉ Nhi vô lực vỗ trán. Cô thật sự không thể tin nổi, chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên vậy mà lại xảy ra ngoài đời thật, mà nam nữ nhân vật chính còn là bạn học của cô.
“Phỉ Nhi, cậu … cậu thân với cậu ấy không?” Khuôn mặt kiều diễm của Elenna hơi ửng hồng, mấy nam sinh chạy bộ ngang qua đó nhìn thấy mà ngơ ngẩn.
“Bình thường.” – Lâm Phỉ Nhi nhún vai – “Cậu ta tính tình lãnh đạm, trong lớp chỉ có Chung Thịnh và Fredia thỉnh thoảng còn nói chuyện được với cậu ta, những người khác cậu ta đều không để ý.”
“À.” Elenna ngượng ngùng gật đầu, nhìn theo bóng người ấy, mặt lại đỏ hơn.
Lâm Phỉ Nhi có cảm giác vô lực, chỉ nhìn bóng lưng thôi, cậu ngượng ngùng cái nỗi gì … Lại nói, Ariel tính tình lãnh đạm, cậu lại hay ngượng, cậu tính chủ động theo đuổi cậu ta thật sao?
Bất đắc dĩ kéo tay Elenna vẫn còn đang ngơ ngẩn nhìn theo bóng người ta, Lâm Phỉ Nhi nói nhỏ bên tai cô: “Được rồi, được rồi. Chúng ta chạy tiếp thôi. Có cơ hội, tớ sẽ hỏi thăm tình hình cậu ta giúp cậu.”
Tai Elenna đỏ rực, nhưng cô vẫn dũng cảm gật đầu, không từ chối ý tốt của Lâm Phỉ Nhi.
Nhìn theo bóng dáng cao gầy của người ấy, Elenna đặt tay lên ngực mình. Thật kỳ lạ, không hiểu sao ngay khi nhìn thấy người đó, trái tim cô bỗng nảy lên kịch liệt.
Đặc biệt là vừa rồi, khi trên gương mặt người ấy hiện lên nụ cười mỉm, dù nhạt đến độ gần như không để lại dấu vết, sự dịu dàng không từ nào tả được ấy thoáng chốc đánh thẳng vào lòng cô.
Nếu … nếu lúc nghĩ đến mình, người ấy cũng cười dịu dàng như vậy thì tốt biết bao.
Tuy nghĩ vậy thật là đáng xấu hổ, Elenna vẫn không kìm được mà nghĩ như thế.
Sau khi Lâm Phỉ Nhi kéo Elenna đi chạy bộ, Ariel đang đi cùng Chung Thịnh đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua đằng đó. Nếu Elenna thấy ánh mắt Ariel lúc này thì chắc chắn sẽ không khơi nổi bất cứ ý nghĩ tốt đẹp nào.
Đôi mắt băng lãnh, không có lấy một chút tình cảm, đang nhìn chằm chằm vào Elenna.
“Có chuyện gì vậy?” Thấy Ariel quay đầu lại nhìn đằng sau, Chung Thịnh cũng hiếu kỳ.
“Không có gì, tôi nghe lầm.” Ariel rũ mi, che đi sự lạnh lùng trong mắt. Lại gặp nhau rồi, Elenna, không biết tôi có đào móc được tin tức về kẻ muốn mạng của tôi từ cô không đây?
“À.” Chung Thịnh tất nhiên sẽ không nghi ngờ lời giải thích của Ariel. Sau khi thay Ariel tìm được chỗ ngồi tốt, anh chủ động đi lấy phần ăn sáng.
Ariel ngồi trên ghế, nhìn bóng dáng Chung Thịnh, bỗng bật cười.
Rốt cuộc đời trước hắn trì độn đến mức nào mà lại không phát hiện ra những gì Chung Thịnh làm sớm đã vượt khỏi phạm vi công việc của một phó quan. Chẳng trách lúc trước khi Tần Hi Nhiên đánh Chung Thịnh bị thương, mình tạm thời đổi phó quan khác, làm gì cũng thấy không thuận tay.
Quen được Chung Thịnh chăm sóc chu đáo rồi, hắn thật sự không biết nếu sau này mình không thể tiếp nhận Chung Thịnh, còn có ai đủ tư cách lọt vào mắt mình nữa không.
“Ariel, bữa sáng hôm nay có món cá hồi xông khói.” Chung Thịnh cầm hai cái khay cười vui vẻ chạy về. Hôm nay đúng là may mắn, có món cá hồi trưởng quan thích nhất.
Khóe môi Ariel mới vừa cong lên bỗng hạ xuống, làm Chung Thịnh nhất thời không biết phải làm sao.
Nhìn vẻ mặt khẩn trương của Chung Thịnh, Ariel lặng lẽ thở dài. Hắn đột nhiên bực mình không phải vì Chung Thịnh, mà là giận chính mình. Bởi vì, hắn phát hiện, mọi thói quen của mình Chung Thịnh đều nắm rõ như lòng bàn tay, còn sự hiểu biết của hắn về Chung Thịnh lại không nhiều như hắn nghĩ. Ví dụ như … hắn không biết Chung Thịnh thích ăn gì, cũng không biết Chung Thịnh dùng cơ giáp bắn tỉa tầm xa còn xuất sắc hơn cả điều khiển cơ giáp cận chiến.
Ngẫm lại, bố mẹ mình biết rõ sở thích của đối phương một trăm phần trăm so ra thì, người yêu như hắn [gì cơ?] chưa đạt tư cách lắm.
“Cậu thích ăn gì?” Nếu phát hiện ra mình có thiếu sót thì phải lập tức sửa đổi, bổ sung. Về mặt này, Ariel vẫn luôn là học sinh ngoan.
“Tôi?” Chung Thịnh ngập ngừng, vấn đề của ngài Ariel tất nhiên phải nghiêm túc trả lời. Anh nghĩ một lát rồi đáp: “Thật ra tôi không kiêng ăn, hầu như món nào tôi cũng thích.”
Lời vừa nói ra, Chung Thịnh liền hối hận. Quay sang nhìn Ariel, quả nhiên đối phương đang nhìn mình chằm chằm, mặt không biểu lộ gì.
Chung Thịnh chột dạ cúi đầu, anh thề, câu vừa rồi của anh thật không phải châm chọc trưởng quan kiêng ăn đâu. Anh xuất thân từ cô nhi viện, lớn lên nhờ tiền trợ cấp của chính phủ, được ăn no là tốt rồi, nào có tư cách kén cá chọn canh.
Thôi, Ariel vô lực phất tay, sau này lại từ từ tìm hiểu vậy, hỏi được việc này từ miệng hũ nút Chung Thịnh thì khó lắm.
Không thấy cậu ta chưa từng để lộ bí mật của mình đời trước đến tận khi chết đi sao, có thể thấy cậu ấy rất giỏi che giấu.
Ánh mắt chớp động, khóe môi Ariel hơi cong lên. Từ từ khám phá bí mật của một người, nghe có vẻ thú vị đây. Hơn nữa, không phải biết được từ miệng đối phương, mà là do mình chậm rãi quan sát rồi phát hiện ra, nếu làm được vậy chắc hắn sẽ có cảm giác thành tựu.
Hai người dùng xong bữa sáng thì đi lên lớp học. Trên đường, họ gặp trưởng quan Từ.
“Chào trưởng quan.”
“Chào trưởng quan.”
Hai người chào xong liền muốn rời đi. Cái tay trưởng quan Từ này rất lưu manh, có ai thấy trưởng quan nào tán thưởng một học viên là sẽ lôi kéo cậu ta bàn luận xem đàn chị các năm trên ai chân dài, ai mông cong chưa?
Người khác thấy chưa thì không biết, Chung Thịnh và Ariel đã thấy rồi.
Một trưởng quan mà độ vô sỉ mỗi ngày lại tăng lên một bậc, Chung Thịnh và Ariel sâu sắc cảm thấy vô lực với thiếu úy Từ.
Thế nhưng, tên này lại chấm trúng Chung Thịnh và Ariel làm sĩ quan trưởng và sĩ quan phó của ban hắn. Rất nhiều nhiệm vụ huấn luyện đều do họ phụ trách, vậy nên không thể không tiếp xúc với trưởng quan Từ, nhiều hơn bạn học bình thường khác gấp mấy lần.
Các học viên khác có người hâm mộ bọn họ vì được tiếp cận trưởng quan, nhưng Chung Thịnh chỉ mong không cần gặp. Thật sự là thiếu úy Từ quá vô sỉ, tuần trước anh ta còn định bắt cóc Chung Thịnh và Ariel lặng lẽ trốn ra ngoài trường đi tán gái nữa.
Chung Thịnh thật muốn quỳ xuống lạy hắn. Bọn họ chỉ là học viên dự bị thôi, bây giờ mà khiêu chiến với nội quy của trường quân đội Đệ Nhất thì khác nào muốn chết. Thiếu úy Từ à, anh đừng chơi người ta như thế nữa.
Càng đáng xấu hổ hơn, sau khi Chung Thịnh kiên quyết từ chối thiếu úy Từ, tên này thế mà còn ưỡn ngực nói vừa rồi anh ta chỉ khảo nghiệm Chung Thịnh thôi, làm như không thấy ánh mắt khinh bỉ của Ariel và Chung Thịnh.
“Ấy, từ từ đã.” Thiếu úy Từ cười lưu manh, ngăn hai cậu sĩ quan trưởng và sĩ quan phó đang muốn chạy trốn của lớp mình lại.
“Trưởng quan còn chuyện gì sao?” Chung Thịnh kiên trì nói. Đối mặt với loại vô sỉ thế này, bình tĩnh như Ariel cũng không chịu nổi. Cho nên, bình thường đều là Chung Thịnh nói chuyện với thiếu úy Từ, Ariel ở bên cạnh chỉ im lặng nghe. Mặc dù đã có hiểu biết về bản lĩnh thăng cấp độ vô sỉ không có giới hạn của thiếu úy Từ, không phải nói chuyện với anh ta vẫn tốt hơn.
“Hà hà.” Thiếu úy Từ cười gian xảo, cười đến độ Chung Thịnh lạnh cả sống lưng.
Hắn khoác vai Chung Thịnh, vẻ mặt trông vô cùng đáng khinh, nhướn mày: “Thế nào, ngày hôm qua thông qua khảo nghiệm rồi chứ?”
“Thông qua cái gì?” Chung Thịnh thót tim, làm sao thiếu úy Từ biết ngày hôm qua Ariel tiến hành khảo nghiệm mình?
Thiếu úy Từ nghiêm mặt nói: “Còn có thể là cái gì, kỳ khảo hạch đó. Cậu không nhớ à, hôm qua tôi đã nói là có kỳ khảo hạch tiến hành trên mạng chiến đấu rồi còn gì?”
Chung Thịnh nghe thế mới thầm thở phào, thì ra thiếu úy Từ nói thông qua khảo nghiệm là chỉ cái đó. Hù chết mình, còn tưởng thiếu úy Từ biết việc Ariel khảo nghiệm mình.
“Trưởng quan, phải đạt quân hàm gì mới xem như thông qua?” Chung Thịnh nghĩ một lát rồi hỏi, vẫn chưa nói rõ quân hàm của mình.
“Trung sĩ, đạt tới cấp trung sĩ là xem như qua cửa. À, hoặc là có được hai mươi điểm ở trung tâm thi đấu cơ giáp.”
Chung Thịnh hơi nhíu mày, đáp: “À, tôi và Ariel đều thông qua.”
“Biết mà! Tôi biết hai cậu sẽ không làm tôi thất vọng!” Thiếu úy Từ cười ha hả: “Nói đi, các cậu đạt quân hàm gì?”
“Nhất định phải nói sao?” Chung Thịnh sầu não.
“Làm sao? Quân hàm rất thấp? Vừa đủ tiêu chuẩn?” Thiếu úy Từ khẩn trương.
“Cũng không phải quá thấp …” Chung Thịnh ấp a ấp úng.
“Đừng có làm tôi hồi hộp, nói mau!” Thiếu úy Từ đập bốp vào đầu Chung Thịnh một cái.
Ariel cau mày.
“Chỉ là … chỉ là quân hàm thiếu úy thôi.” Chung Thịnh cố ý nói chậm rãi.
“Thằng này được! Cậu cố ý chứ gì!” Thiếu úy Từ vốn lo lắng hồi hộp chờ đáp án, nghe xong thì cười mắng, rồi bỗng trợn tròn mắt, hét toáng lên: “Thiếu úy?”
Chung Thịnh cười nhạt không nói. Anh còn chưa nói quân hàm thiếu úy của anh còn được đánh dấu tinh nhuệ, có dấu hiệu này thì thiếu úy bình thường không thể so được.
Thiếu úy Từ mặt mày nhắn nhó, bĩu môi nói: “Mẹ nó, sắp vượt quân hàm của ông đến nơi rồi.”