Editor: Nguyệt
Có điều, nghĩ thì nghĩ thế, khi thấy người ta tỏ ra kinh ngạc hắn vẫn hơi khó chịu. Chẳng lẽ bọn họ không biết, dù là đời trước hay đời này, Chung Thịnh đều không có lựa chọn nào khác ngoài hắn? Họ có ghen tỵ thế nào Chung Thịnh cũng không chọn họ. Phải biết là đời trước Chung Thịnh còn vì hắn mà tình nguyện tìm đến cái chết. Tình cảm sâu đậm như thế sao họ có thể hiểu được.
“Được rồi, được rồi, con thích thì là nam hay nữ không quan trọng. Nhưng nếu các con đã yêu nhau rồi, tốt xấu gì cũng phải dẫn về ra mắt mẹ với bố con chứ.” Phu nhân tóc vàng thở dài bất đắc dĩ. Chậc, con trai lại ngẩn người rồi, đừng tưởng trưng cái mặt không biểu cảm đó ra là bà không biết.
“Vâng, lần sau có dịp con sẽ dẫn cậu ấy về.”
Vừa dứt lời, Ariel định ngắt liên lạc, nhưng chưa kịp nhấn nút, phu nhân tóc vàng đột nhiên lên tiếng: “Khoan đã khoan đã! Con trai, hai con đến bước nào rồi?”
Nghe hỏi vậy, mặt Ariel lại đen hơn vài phần. Mẹ thật là, hỏi gì không hỏi cứ cố tình hỏi chuyện này.
Thấy vẻ mặt con trai không ổn, phu nhân xinh đẹp cẩn trọng hỏi thử: “Hôn?”
Mặt Ariel càng đen hơn.
“Ôm?”
Ariel: “…”
“Không phải chứ con trai, chẳng lẽ con mới chỉ nắm tay thôi?” Phu nhân tóc vàng xinh đẹp sửng sốt.
Ariel: “… Tạm biệt mẹ.”
“Ấy ấy, con à, phải ra tay nhanh lên, nhớ năm đó mẹ với bố con …”
Không đợi phu nhân tóc vàng nói xong, Ariel đầu đầy hắc tuyến ngắt liên lạc. Mình đã buồn bực lắm rồi, mẹ lại còn đổ thêm dầu vào lửa nữa. Không phải chỉ là khoe khoang ngày xưa mẹ trèo lên giường bố dũng cảm thế nào thôi sao, đã nói đi nói lại bao nhiêu lần, rốt cuộc chuyện này có gì đáng để mẹ tự hào?!!
Nghe tiếng nước trong phòng tắm, Ariel lại thấy lòng sung sướng. Nghĩ một lúc, hắn tìm một vài “tư liệu” trên mạng, mở trên quang não.
Lúc vọt vào phòng tắm, Chung Thịnh chật vật không chịu nổi. Biết rõ tình cảm mình dành cho Ariel là sai trái, nhưng tiếp xúc gần gũi như vậy khiến anh không kiềm chế được nỗi lòng sung sướng. Đầu ngón tay như vẫn còn lưu lại cảm giác mềm nhẵn trơn mịn. Trong lòng anh, Ariel giống như một thiên thần, vậy mà vừa rồi lại bị chính anh vấy bẩn.
Tùy tay mở vòi sen, nước xối lên người làm quần áo anh ướt nhẹp. Đứng dựa vào tường, mặc cho những giọt nước ấm áp rơi trên người mình, Chung Thịnh tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Ngay lúc này, lại một lần nữa anh cảm nhận được tình yêu vô vọng khiến mình ngạt thở. Không thể nói! Tuyệt đối không thể nói! Dù có khổ sở thế nào, tuyệt vọng ra sao, cũng quyết không được nói thành lời. Nếu giấu kín được bí mật này, có lẽ mình còn có thể ở bên làm bạn cho đến khi Ariel không cần nữa. Nhưng một khi nói ra, thì cái chờ đợi mình chắc chỉ là ánh mắt khinh ghét của Ariel.
Anh biết Ariel là dị tính luyến ái. Khi ngài chọn Elenna làm vị hôn thê, chuyện này đã được chứng minh rồi. Nếu biết anh thích mình, thậm chí là yêu, Ariel nhất định sẽ đuổi anh đi thật xa.
Chung Thịnh không thể chấp nhận chuyện đó. Anh muốn vả cho mình hai cái để đầu óc tỉnh táo lại, nhưng rồi lại sợ Ariel nhìn thấy dấu tay, cuối cùng đành dội nước lạnh lên người cho nguôi đi nỗi lòng kích động.
Khi bình tĩnh lại rồi, Chung Thịnh lau người xong mới nhận ra mình vọt vào phòng tắm nhanh quá, quên lấy quần áo để thay, còn bộ mặc lúc trước thì đã ướt sũng, không mặc lại được nữa. Do dự nửa ngày, anh đành quấn khăn tắm quanh hông, bước ra ngoài.
Nhưng rồi, chưa đi được mấy bước, anh bỗng đờ người ra.
“A … chậm … chậm thôi …”
“Ừm … Cưng à, em chặt quá đi.”
“Ư … không được … người ta không chịu nổi nữa …”
“Không chịu nổi à … trông cưng phấn khích lắm mà, xem này, bên trên còn rỉ nước nữa đó.”
“A … a … thật sự … ưm … sắp … sắp bắn rồi …”
Chung Thịnh ngẩn người đứng ở cửa phòng tắm, nửa ngày trời vẫn không lấy lại được tinh thần. Anh nghĩ chắc chắn là mình đang mơ. Ngài Ariel mặt không đổi sắc nằm trên giường xem phim nam nam, đây nhất định là ảo giác.
“Mình đang nằm mơ … chắc chắn là mình đang mơ.” Chung Thịnh vẻ mặt đờ đẫn tự lẩm bẩm.
Ngài Ariel cao quý văn nhã, khí chất bất phàm sao có thể có liên quan gì đến mấy bộ phim đồi trụy trên mạng được?
Rõ ràng chuyện này chỉ có tên Gerald kia mới làm!!
Mình nhất định là đang mơ!!!
Sau một tiếng hô kịch liệt, bộ phim kia kết thúc. Ariel đóng quang não, nhướn mày nhìn Chung Thịnh đứng ngẩn người ở cửa.
“Đứng đó làm gì thế?”
“À …” Chung Thịnh lắc mạnh đầu. Ngài Ariel vẫn nửa nằm nửa ngồi trên giường, nhưng căn phòng rất yên tĩnh, không hề có tiếng rên rỉ nào cả.
Quả nhiên, vừa rồi tất cả chỉ là ảo giác của mình thôi. – Chung Thịnh thầm nghĩ.
Ariel nhoẻn cười, thoải mái thưởng thức bức tranh “mãnh nam mới tắm” sinh động trước mắt. Cho dù xét từ góc độ nào, Chung Thịnh cũng không được xem là “đẹp”, nhưng khí chất lạnh lùng phối với thân hình cường tráng ấy lại thể hiện trọn vẹn sự quyến rũ của phái mạnh. Gương mặt ngày thường luôn nghiêm túc nay hơi có vẻ ngơ ngác vì chuyện vừa rồi. Nước nhỏ từ tóc mai xuống chóp mũi. Thân hình màu lúa mạch để trần còn vương vài giọt nước chưa lau hết, trượt từ vùng ngực dày rộng xuống phần bụng săn chắc, rồi khuất sau cái khăn tắm màu trắng. Thật khiến người ta mơ màng.
Đôi đồng tử màu lam bạc càng trở nên sâu thẳm. Lúc này, Chung Thịnh trong mắt hắn thật sự là một món ngon cực kỳ hấp dẫn, làm hắn thèm muốn đến khó dằn nổi. Nhưng, để tránh dọa đến cậu phó quan thân ái của mình, hắn đành nhịn ham muốn vác cậu lên giường.
Chuông cảnh báo trong đầu réo liên hồi. Tóc gáy dựng đứng cả lên. Chung Thịnh không hiểu từ đâu mà mình cảm nhận được mối nguy hiểm đang đến gần. Bởi vì trong phòng bây giờ chỉ có anh và Ariel, mà có thế nào anh cũng không tin mối nguy này đến từ Ariel.
[Cậu bị ăn cũng đáng lắm.]
“Lại đây.” Giọng Ariel hơi khàn, nghe vào tai có cảm giác là lạ, lại mê người.
Chung Thịnh thấy có gì đó bất thường, ánh mắt ngài Ariel nhìn anh lúc này khiến anh có cảm giác đang bị một con sói nhìn chằm chằm. Dù rất muốn mặc ngay quần áo vào, nhưng theo bản năng, anh vẫn chấp hành mệnh lệnh của ngài Ariel trước.
“Ariel, có chuyện gì vậy?” Chung Thịnh đứng bên giường, nhìn Ariel nửa nằm nửa ngồi, da đầu tê rần.
Ariel bình tĩnh nhìn anh, rồi sau đó ngoắc tay.
Chung Thịnh thật sự rất muốn chạy trốn, ý nghĩ này mạnh đến nỗi anh bỏ qua cả động tác của Ariel, lùi lại đằng sau nửa bước.
Ariel sầm mặt. Chung Thịnh lập tức tiến lên theo phản xạ, cúi người xuống.
Bấy giờ Ariel mới mỉm cười, vòng tay qua ôm lấy gáy Chung Thịnh, kéo xuống.
Lúc bờ môi chạm vào nhau, đầu óc Chung Thịnh liền rơi vào trạng thái hư vô mờ mịt.
Đôi môi mím lại bị tách ra, cái lưỡi nóng bỏng linh hoạt luồn vào. Mỗi một nơi trong khoang miệng đều được nó dịu dàng liếm láp, lưỡi mình cũng bị dụ dỗ, quấn riết vào nhau, mùi hương bạc hà nhàn nhạt vấn vít nơi đầu môi.
Chụt – Hai đôi môi tách ta.
Ariel thỏa mãn mở mắt, lại thấy Chung Thịnh vẫn đờ ra như người mất hồn.
Ariel nhíu mày, không ngờ nụ hôn của mình lại có ma lực mạnh đến thế. Nhưng khi thấy nụ hôn đã kết thúc hồi lâu rồi mà hồn vía Chung Thịnh vẫn chẳng biết phiêu du chốn nào, mặt hắn liền đen sì. Hắn thấy đêm nay khó mà làm Chung Thịnh bình thường lại được, rơi vào đường cùng, đành phải ra lệnh cho Chung Thịnh đi ngủ.
May sao Chung Thịnh hồn vía lên mây vẫn có bản năng tuân theo mệnh lệnh của Ariel, lập tức ngoan ngoãn trèo lên giường, giở chăn ra đắp, ngủ.
Nhìn Chung Thịnh ngủ ngon lành, Ariel tức mà không có chỗ giải tỏa, cuối cùng đành phải sờ soạng Chung Thịnh một phen cho hả, còn để lại vết cắn trên cổ, thế mới thỏa lòng ôm người ta đi ngủ.
Ngày hôm sau khi Chung Thịnh tỉnh lại, anh không dám mở mắt. Giấc mơ đêm qua thật là kỳ lạ. Mình lại mơ thấy Ariel xem GV, còn hôn mình, chuyện hoang đường như thế dù chỉ là mơ thôi cũng đã sỉ nhục ngài Ariel rồi. Anh thật sự không dám đối mặt với Ariel.
Nhắm mắt nghe ngóng nửa ngày, trong phòng không có động tĩnh gì. Từ từ mở mắt ra, trên chiếc giường lớn hình trái tim chỉ còn một mình anh.
Vỗ ngực thở phào một hơi, may quá, may quá, tuyệt đối không thể để Ariel biết đến giấc mơ đó, không thì mình chẳng còn mặt mũi nào gặp người ta nữa.
Nhưng … rốt cuộc đêm qua mình đi ngủ lúc nào? Sao lại chẳng có chút ấn tượng gì?