Editor: Nguyệt
“Sao hả, hai đứa không có phản ứng gì à?”
Hồ Lập gác chân lên cái ghế trước mặt. Người ngồi phía trước có khó chịu cũng không dám hó hé gì, vì biết mình không phải đối thủ của Hồ Lập.
Ariel và Chung Thịnh không trả lời câu hỏi của Hồ Lập. Vấn đề này có trả lời thế nào cũng không thích hợp.
Nôn ọe một hồi, đến tận khi hai tuyển thủ tiếp theo lên sàn đấu, nhóm học viên mới xem như ổn định lại, ngẩng đầu dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Hồ Lập.
“Nhìn tôi làm gì?” – Hồ Lập lừ mắt nhìn họ – “Tôi phải tốn những điểm mới mua được vé cho mấy đứa đấy, đừng có lãng phí.”
Lâm Phỉ Nhi chỉ hai chiếc cơ giáp đã bắt đầu lao vào đánh đấm trên sàn đấu, run giọng hỏi: “Đội trưởng, bọn họ … bọn họ cũng …”
“Ừ, chỉ duy nhất một chiếc cơ giáp được sống sót.” Hồ Lập hờ hững trả lời.
“Bọn họ … sao có thể như vậy? Quá tàn khốc!” Trong mắt Lâm Phỉ Nhi là phẫn nộ, là kinh hoàng.
“Vậy thì sao?” Hồ Lập chẳng để ý mấy đến chuyện này. “Họ đều tự nguyện cả đấy chứ, có ai ép buộc gì đâu. À, nói thế cũng không đúng, không thể nói là hoàn toàn tự nguyện được, những kẻ bại trận thua luôn cả tính mạng của mình có lẽ không bằng lòng lắm.”
“Đây … đây rõ ràng là mưu sát!” Lôi Tranh căm phẫn.
“Mưu sát?” – Hồ Lập cười khẩy – “Ở đây không có cái gọi là mưu sát. Cậu có biết một trận đấu như thế họ kiếm được bao nhiêu tiền không? Cậu có biết nếu không ở đây thì họ có thể không sinh tồn được ở bất cứ nơi nào khác không? Mấy đứa chỉ là một lũ trẻ sống trong sự bảo bọc và ấm áp, sao hiểu được họ đã phải trả giá đắt thế nào để có thể sống sót.”
Hồ Lập đột nhiên đổi giọng, không còn thái độ khinh miệt lúc trước nữa: “Tôi có biết một người là võ sĩ giác đấu ở đây. Bố của anh ta mắc phải một căn bệnh rất hiếm gặp, cần ba mươi tỷ điểm tín dụng để tiến hành trị liệu. Anh ta chỉ là một quân nhân bình thường, dùng tiền trợ cấp thì dù có tích cóp cả trăm năm cũng không đủ chữa bệnh cho bố. Không còn cách nào khác, anh ta đành phải tới đây, tham gia những trận thi đấu thế này. Để kiếm đủ tiền chữa bệnh cho bố, anh ta phải tham gia ít nhất ba mươi trận. Trình độ điều khiển cơ giáp của anh ta tuy không tệ, nhưng muốn sống sót qua ba mươi trận thì rất khó.”
“Vậy … sau đó thế nào?”
“Sau đó?” Hồ Lập quay sang nhìn Lâm Phỉ Nhi, nhìn đến mức cô rụt cổ lại. “Không có sau đó gì cả. Đến trận thứ mười sáu thì anh ta chết, chết trên sàn đấu. Tiền anh ta kiếm được không đủ để trị dứt bệnh cho bố anh ta, cho nên năm năm sau ông ấy cũng chết. Đáng thương cho ông ta, đến lúc chết vẫn nghĩ rằng con mình đang đi làm nhiệm vụ, chẳng hay biết nó đã bị thiêu hủy, chẳng còn lấy một mảnh tro tàn.”
Nói đến đó, Hồ Lập có vẻ không thoải mái lắm, rút một điếu thuốc ra, châm lửa hút.
Mọi người đều trầm mặc. Bọn họ hầu hết đều có gia cảnh không tệ, Chung Thịnh tuy sống bằng tiền trợ cấp của chính phủ nhưng chưa bị dồn ép đến mức sa vào hoàn cảnh như thế.
Hút hết một điếu thuốc, trận đấu cũng đến hồi cao trào. Hồ Lập chỉ hai người trên sàn đấu, rồi lại chỉ những người xung quanh: “Mấy đứa nhìn họ đi, có lẽ đằng sau mỗi người đều có một quá khứ bi thảm, nhưng trên chiến trường nó chẳng có nghĩa lý gì cả. Bởi vì, không ai sẽ nương tay vì thân thế bi thảm của ngươi.”
Hồ Lập vứt đầu lọc đi, nói tiếp: “Vì vậy, hãy nhớ kỹ điều này, trên chiến trường chỉ có anh chết tôi sống, mạng của kẻ địch và mạng của bản thân chỉ có thể giữ lại một.”
Câu nói này khơi dậy trong lòng bọn Hạng Phi một làn sóng mạnh mẽ. Nó rất tàn khốc, nhưng lại gần như là chân lý. Trên chiến trường, chẳng ai quan tâm đằng sau bạn là một quá khứ thế nào, chỉ cần biết tiêu diệt quân địch là đủ rồi.
“Người ở dưới đó cũng vậy, họ đều nghĩ rằng mình đang đối mặt với kẻ địch, muốn sống sót phải loại bỏ hắn. Lý do tôi đưa các cô cậu đến đây thứ nhất là để ‘thấy máu’, đừng tưởng mình có thể giết người không chút do dự trên mạng đã là giỏi, ra ngoài đời thật không biết có bao nhiêu tân binh chết trận nơi sa trường đâu thứ hai là để học tập tư tưởng không sợ chết của họ, ở đây không có chuyện hòa nhau, cho nên phải dốc hết mọi sức lực để mà sống sót, chấp nhận bị thương nhẹ đổi lấy tổn thất lớn của đối thủ là kỹ năng thiết yếu để trở thành một võ sĩ giác đấu ở đây.”
Nói rồi, Hồ Lập nhắc nhở những người đang có ý định trốn tránh cảnh tượng tàn khốc này: “Được rồi, đừng ngẩn ra nữa, xem trận đấu đi, sắp kết thúc rồi.”
Nhóm học viên còn đang chìm đắm trong lời dạy bảo của gã tức thì tỉnh táo lại, vừa nghĩ đến chuyện sắp sửa chứng kiến một người bị giết chết, sắc mặt lại tái mét. Có điều, trước uy quyền của Hồ Lập, không ai dám dời mắt đi, chỉ đành gắng gượng nhìn một chiếc cơ giáp dùng vũ khí đâm thủng khoang điều khiển một chiếc cơ giáp khác. Những giọt máu đỏ tươi bắn tung tóe. Rõ ràng cách xa như thế, mà Lâm Phỉ Nhi như vẫn ngửi được mùi máu tanh.
Ọe …
Lâm Phỉ Nhi lại không nhịn được nôn tiếp lần nữa, mặt mũi tái nhợt đến rợn người.
“Sao? Không chịu nổi?” Hồ Lập thản nhiên liếc nhìn cô một cái, “Có muốn tôi đưa về không? Đỡ phải chịu tra tấn nữa.”
“Không cần!” Lâm Phỉ Nhi lau khóe miệng, hung hăng trừng mắt lườm Hồ Lập.
Về? Không đời nào! Lâm Phỉ Nhi cô đã trổ hết tài năng để vượt lên bao nhiêu người, sao có thể gục ngã trước chút khó khăn cỏn con này được. Chẳng phải chỉ là người chết thôi sao, nhìn nhiều rồi sẽ quen. Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, nếu vào quân đội thì sớm hay muộn cũng có ngày bàn tay trắng nõn của mình nhuốm đầy máu kẻ thù.
“Hy vọng cô trụ được. Nếu nhớ không lầm, cô muốn trở thành hạm trưởng đúng không? Có tinh thần lực cao như vậy rồi mà lại đầu hàng ở đây thì thật lãng phí. Cô phải nhớ kỹ, sau khi trở thành hạm trưởng, mỗi lần chủ pháo của cô bắn ra là mỗi lần hàng vạn sinh mệnh mất đi, so ra thì thế này đã là gì.”
Lâm Phỉ Nhi mở trừng mắt, trong đầu bất giác tưởng tượng ra cảnh chiến hạm bị chủ pháo bắn vỡ, cả vạn người ở trên đó đều nổ tung, trôi dạt trong vũ trụ. Một khi trở thành hạm trưởng, đây là điều mà cô không thể nào trách được.
Ọe …
Lại không kìm chế được nôn tiếp một trận nữa, mặt cắt không còn giọt máu, cả người run rẩy, như thể cô vừa hạ lệnh tước đi tính mạng của hàng chục nghìn người vậy.
“Đội trưởng!” – Samantha căm giận trừng Hồ Lập – “Anh hơi quá đáng rồi đấy!”
“Quá đáng?” Hồ Lập cười khẩy, sắc mặt sa sầm: “Cô ta là người có tinh thần lực cao nhất trong số các cô cậu, mục tiêu phát triển tốt nhất trong tương lai chính là trở thành hạm trưởng. Tôi chỉ nói ra sự thật cô ta sẽ phải đối mặt sau này thôi. Mấy đứa tưởng cô ta không vượt qua được cửa ải này thì vẫn có hy vọng bước chân lên chiến hạm, trở thành hạm trưởng hay sao? Một câu nói của hạm trưởng có thể quyết định vận mệnh của vô số kẻ địch, nhiều trường hợp còn quyết định cả vận mệnh của bản thân và tất cả thuộc cấp. Nếu đối đầu với kẻ địch mà chần chừ không nã pháo, thì người phải chết chính là đồng bào, là chiến hữu của mình. Không làm được thì sớm từ bỏ đi, khỏi liên lụy đến những người khác.”
“Anh …” Samantha đứng bật dậy, thân hình to lớn căng chặt như thể chỉ hận không được đấm cho Hồ Lập một phát. Đúng lúc ấy, một cánh tay từ bên cạnh vươn ra chặn cô lại.
“Samantha, tớ … không sao …” Lâm Phỉ Nhi cố mỉm cười để Samantha yên lòng.
Trở thành hạm trưởng là nguyện vọng của cô từ khi còn bé. Cô vẫn luôn rất nỗ lực để hướng tới mục tiêu đó. Lời Hồ Lập vừa nói cô đều nghe hết. Cho dù cách thức của anh ta có hơi khó chấp nhận, nhưng không thể không thừa nhận rằng tất cả những điều đó đều có lý.
Nếu một chút kích thích thế này còn không chịu nổi thì cô có tư cách gì để gánh vác tính mạng của càng nhiều người hơn nữa? Nếu không chịu nổi áp lực cỡ đó thì cô không cần thiết phải theo học tại trường Đệ Nhất nữa.
Tất cả mọi người đều biết học sinh tốt nghiệp trường Đệ Nhất nhất định phải ra tiền tuyến chấp hành nhiệm vụ một năm mới được trở về. Không thể đối diện với tử vong thì khác nào bỏ mặc tính mạng của bản thân và cấp dưới.
Dễ dàng đoán được, nếu hôm nay Hồ Lập không dẫn cô tới đây, thì khi thật sự chứng kiến tình cảnh thế này, chỉ nôn khan thôi cũng đủ để cô đánh mất thời cơ, kéo theo đó là toàn bộ hạm đội của mình rơi xuống vực thẳm.
“Cảm ơn.” Sắc mặt vẫn rất xấu, nhưng Lâm Phỉ Nhi cố gượng dậy tinh thần, nói lời cảm ơn với Hồ Lập.
Hồ Lập không đáp lại, chỉ tay về phía sàn đấu, bảo mọi người xem tiếp.
Trận thứ ba, trận thứ tư …
Sau năm trận, phản ứng của nhóm học viên giảm dần, nôn ọe rồi dần dần thành thói quen, dù sắc mặt khó coi cũng không còn ai dời mắt đi nữa.
Từ đầu tới cuối, phản ứng của Chung Thịnh và Ariel đều nằm ngoài dự đoán của Hồ Lập. Hai người đã cố tỏ ra không thích ứng, nhưng bằng cặp mặt tinh tường lõi đời, Hồ Lập vẫn nhìn ra hai nhóc này chắc chắn từng nhìn thấy cảnh máu me.