Editor: Nguyệt
Cậu chẳng đánh được ai trong hai người này, bọn họ mà biết chuyện, Lâm Phỉ Nhi là con gái thì không sao, nhưng cậu chắc chắn sẽ rất thảm. Kể cả Ariel không ra tay, chỉ riêng Chung Thịnh thôi đã đủ sức đánh cậu bầm dập rồi.
“Hừ, đồ nhát gan.” Lâm Phỉ Nhi nhận ra Lôi Tranh đang âm thầm rút lui, bĩu môi khinh thường. Có điều, không biết vì nguyên do gì mà cô với Samantha đều bất giác nói nhỏ đi nhiều.
Buôn chuyện là thiên tính của con gái. Samantha có thân thể cường tráng mấy thì vẫn là con gái. Vậy nên …
“Ariel, cậu có thấy ánh mắt Samantha nhìn chúng ta có gì đó là lạ không?” Chúng Thịnh hơi ngượng ngùng nói nhỏ với Ariel.
Không phải anh quá mẫn cảm, mà là ánh mắt Samantha quá trắng trợn, như kiểu đang nói “Tôi biết chuyện của cậu rồi nhé!”, khiến anh thấy cả người khó chịu.
“Không cần để ý đến.” Ariel nghe vậy, liếc nhìn Samantha.
Samantha rụt cổ theo phản xạ.
Chung Thịnh bỗng thấy xấu hổ. Anh cũng là học viên tinh anh, nhưng khí chất trời sinh như thế quả nhiên không dễ gì tạo ra được. Vừa rồi anh nhìn Samantha hết nửa ngày mà người ta chẳng thèm để ý đến, càng nói càng hăng. Vậy mà Ariel mới chỉ nhìn lướt một cái, cô đã lùi bước. Chẳng lẽ anh không có uy nghiêm gì sao?
“A, xin lỗi, xin lỗi. Tôi đến muộn.” Hồ Lập vội vàng bước ra từ thang máy, vừa đi vừa nhét sơ mi vào trong quần.
Khó lắm mới thấy Hồ Lập chật vật thế này, mọi người đều vô cùng hưng phấn. Bọn họ rất tò mò, không biết Hồ Lập vừa mới làm gì.
“Tôi đã chọn trận đấu rồi, cứ thế mà xem. Nhưng tôi nhắc trước, vì điều kiện kinh tế có hạn, nên chỉ mua được loại vé rẻ nhất thôi. Mấy đứa phải chuẩn bị tinh thần đi.” Hồ Lập cười tủm tỉm nói thế rồi móc một xấp vé từ trong túi áo ra.
Mỗi người nhận một tấm vé, xem xong thì đều ngạc nhiên phát hiện chỗ ngồi của họ không còn sát nhau như mấy hôm trước nữa. Nói chính xác hơn thì là ở ba khu khác nhau.
Đồng thời quay sang nhìn Hồ Lập với vẻ thắc mắc.
Hồ Lập nhún vai: “Đã bảo là không đủ tiền rồi còn gì. Chịu thôi, có cái nào mua cái đó. Mấy đứa chắc không cần tôi đi cùng đâu đúng không?”
Mọi người đều thầm cười khinh bỉ gã. Không có tiền? Lừa trẻ con chắc.
Đương nhiên, biết thì biết thế, nhưng không ai nói ra cả. Nếu là Hồ Lập thì làm ra mấy chuyện nằm ngoài dự đoán như vậy không có gì đáng ngạc nhiên cả. Kiểu huấn luyện của gã vốn đã khác người rồi.
“À, đúng rồi.” Hồ Lập đưa địa chỉ đấu trường cho họ xong là xoay người đi ngay, trước khi mất bóng còn để lại một câu: “Chúc mấy đứa đi chơi vui vẻ. Cấm mấy đứa đổi vé cho nhau.”
Mọi người quay sang nhìn nhau, có dự cảm không ổn. Chung quy cứ cảm thấy trận đấu hôm nay không thoải mái như xem thi đấu cơ giáp mấy hôm trước.
Mà có bất an thì hôm nay vẫn phải đi xem. Mọi người vào thang máy, loáng cái đã đến đấu trường của Kẻ Đào Vong.
Tùy theo từng khu mà khán phòng có các cửa vào khác nhau. Vé của bọn họ là loại rẻ nhất, cho nên cửa vào nằm ở vị trí dưới cùng của đấu trường.
Vừa bước chân vào, Lâm Phỉ Nhi và Ariel đều bất giác nhíu mày. Nên nói chỗ này là một khu chợ nhỏ thì chính xác hơn là khán phòng. Đâu đâu cũng thấy một đám người cả nam lẫn nữ ăn mặc hở hang trang điểm lòe loẹt liếc mắt đưa tình với nhóm lính đánh thuê thô lỗ. Bốn góc phòng có bốn cái quầy bar nhỏ, chỉ cung cấp mấy loại đồ uống rẻ mạt nhất. Khắp phòng tràn ngập thứ mùi gay mũi hỗn hợp của rượu, khói thuốc, và mồ hôi, cùng cái mùi trong những góc tối tăm, làm người ta ngạt thở.
“Cái này … cái này …” Lôi Tranh trợn tròn mắt nhìn những người trong phòng, á khẩu không nói được gì. Mặc dù xuất thân gia đình bình dân, nhưng cậu chưa bao giờ thấy những cảnh hỗn loạn đọa lạc thế này.
Đột nhiên, cả người cậu cứng đờ. Vì cậu thấy trong góc tối nọ có một người đàn ông mặc áo da bó sát người đang ngồi quỳ giữa háng một người đàn ông khác cố gắng nuốt nhả thứ đó. Những người xung quanh lại làm như chuyện đó là rất bình thường.
“Để tớ chắn cho cậu.” Lôi Tranh đỏ cả tai, theo phản xạ đứng chắn trước mặt Lâm Phỉ Nhi, che lại tầm mắt cô.
Lâm Phỉ Nhi không hiểu ra làm sao. Đúng là căn phòng này có mùi rất khó ngửi, nhưng chẳng lẽ Lôi Tranh tưởng cậu ta đứng chắn thì mình sẽ không ngửi thấy sao? Cô cũng vui vì được quan tâm săn sóc, chỉ là hình như chỉ số thông minh của Lôi Tranh hơi bị thấp?
“Đậu má! Mù hết mắt tôi rồi.” Gerald đột nhiên kêu thảm một tiếng, che kín hai mắt mình lại.
Những người khác không hiểu gì quay sang nhìn cậu. Lại chuyện gì nữa đây?
“Tránh ra, đừng có cản đường.” Một gã cao to giọng ồm ồm đứng sau họ nói với vẻ bực dọc.
Cửa chỗ này khá rộng, nhưng bị sáu bảy người đứng chắn như vậy thì ai cũng không vào được. May là chưa bắt đầu trận đấu, vẫn còn thời gian đặt cược, nếu không thái độ gã này có khi còn khủng bố hơn.
“Sang bên kia trước đã.” Ariel hất cằm chỉ một chỗ còn trống.
Mọi người vội vàng đi theo hướng đó. Những lúc thế này mọi người đều theo thói quen nghe Ariel chỉ huy.
“Rốt cuộc cậu nhìn thấy cái gì?” Bởi vì Lôi Tranh vẫn cẩn thận chắn tầm nhìn của Lâm Phỉ Nhi, nên cô vẫn chưa thấy cảnh gì ‘bất nhã’.
Lôi Tranh nghe thế vội vàng nháy mắt với Gerald, ý bảo cậu ta chú ý lời nói. Nào ngờ Gerald lại không hiểu ‘ánh mắt đầy ẩn ý’ đó của cậu, xổ toẹt ra những gì mình vừa thấy.
“Mọe nó chứ, tớ vừa thấy một tên đàn ông xấu kinh khủng khẩu giao cho một người khác.”
Lôi Tranh không còn biết nói gì, ngẩng mặt nhìn trời. Cái thằng Gerald ngu ngốc này, nói năng uyển chuyển chút sẽ chết sao? Sẽ chết sao?
Lâm Phỉ Nhi nghe vậy chẳng những mặt không biến sắc mà còn ngạc nhiên hỏi: “Không phải chứ? Xấu thế mà cũng có người muốn à?”
“Không tin thì nhìn đi!” Gerald âm thầm chỉ sang hướng nọ. May là cậu ta còn biết nếu nói thẳng ra sẽ có thể gặp rắc rối.
“Oa, đúng thật nha.” Lâm Phỉ Nhỉ nói nhỏ, sau đó kéo tay Samantha đang đứng bên cạnh: “Samantha, cậu xem, cái tên kia ngắn có một mẩu à, thảo nảo chỉ tìm được kẻ xấu như thế.”
Lôi Tranh vừa cào tường vừa rơi lệ. Sao con gái đều thế này chứ … Chẳng lẽ dịu dàng hiền thục không còn là tiêu chí chuẩn mực của phái nữ nữa …
“Lôi Tranh, cậu đang làm gì thế?” Hạng Phi khó hiểu nhìn Lôi Tranh dùng móng tay cào cào lên bức tường kim loại. Bộ cậu ta là chuột sao, lại còn mài móng?
“Không có gì.” Lôi Tranh lặng lẽ rút tay về. Thân hình cao lớn bỗng làm người ta có cảm giác hiu quạnh.
Hạng Phi chẳng hiểu ra làm sao liếc nhìn Lôi Tranh một cái rồi thu lại tầm mắt. Cậu bạn này không biết bị làm sao mà dạo này hầu như cả ngày đều không thấy ở trong phòng, còn hay dùng ánh mắt kỳ quặc nhìn cậu nữa. Rõ ràng cậu ta với mình là bạn cùng phòng, vậy mà lúc nào cũng tụ tập với hội Lâm Phỉ Nhi.
Nói xem, một thằng con trai suốt ngày chơi với hai cô gái là làm sao? Nếu cậu ta có tình ý với một trong số họ thì còn dễ hiểu. Nhưng theo như Hạng Phi quan sát, thì không hề có chuyện này.
Chẳng lẽ Lôi Tranh và Samantha trái ngược nhau? Thân thể là nam còn tâm hồn là nữ? Cho nên mới thích tụ tập với tụi con gái như vậy?
Hạng Phi liên tưởng đến một cảnh tượng không mấy hay ho. Trong đầu cậu hiên lên hình ảnh Lôi Tranh một tay làm dáng lan hoa chỉ, vừa đi vừa lắc mông, cùng một đám con gái thảo luận về các loại mỹ phẩm …
Bỗng rùng mình. Dừng! Loại liên tưởng ghê tởm này không thể tiếp tục nữa!
Hạng Phi hơi mất tự nhiên kéo dài khoảng cách với Lôi Tranh. Nghĩ đến chuyện buổi tối còn phải cùng cậu ta ‘cùng giường chung gối’, tuy có Gerald xen giữa, cậu vẫn không chống cự nổi, toàn thân nổi da gà.
Lôi Tranh không hề biết hành vi của mình làm Hạng Phi nảy sinh suy đoán nào đó, còn đang thấy lạnh lưng vì cái liếc mắt kỳ quái của Hạng Phi vừa rồi. Rốt cuộc là làm sao?
Bảy người đứng trong một góc khá vắng vẻ thảo luận tình hình hiện tại.
“Hừ, nếu đội trưởng Fox cho rằng mấy cảnh này sẽ khiến tớ không chịu nổi thì quá là coi thường tớ rồi.” Lâm Phỉ Nhi dương dương tự đắc nói.
Nói thật, con gái thấy những cảnh thế này sẽ rất xấu hổ. Nhưng đó là con gái bình thường. Người vào được trường quân đội Đệ Nhất nổi tiếng còn bình thường sao? Đương nhiên là không rồi. Tối thiểu cũng cao hơn một bậc.
Tóm lại, nếu Fox nghĩ các cô không chịu nổi cảnh này mà rút lui thì gã phải thất vọng rồi.
“Tin tôi đi, cái mà anh ta nói không phải mấy cảnh thế này đâu.” Ariel thản nhiên nói.
Lâm Phỉ Nhi cứng người, lập tức ủ rũ cúi đầu.