.
" Chử Ca, đừng làm ta mất hứng". Hắn siết chặt eo ta, khuôn mặt lạnh nhạt xen lẫn bực bội.
Ta vịn vào vai hắn, cố rướn người lên để kéo dài khoảng cách rồi dè dặt hôn lên môi hắn.
Ở trước mặt Chu Tẫn, ta vĩnh viễn không thể sánh bằng tiểu thư hầu phủ đoan trang hiểu lễ, ta chỉ xứng đáng là một thế thân đê tiện và phóng đãng.
Chu Tẫn dường như đã bị ta lấy lòng, đôi lông mày khẽ nhướng, khóe mắt ánh lên ngọn lửa dục vọng.
Hắn chậm rãi cởi đai lưng cho ta, mái tóc đính đầy trâm ngọc giờ đây đã rối tung.
Mặt nước xanh biếc, từng gợn sóng nối đuôi nhau chập trùng, xung quanh người qua kẻ lại vô số kể.
Chim sẻ đậu cành cao cũng không thể biến thành phượng hoàng.
Ta chỉ có thể ở trong chiếc thuyền hoa đẹp đẽ này cùng với điện hạ tôn quý tằng tịu với nhau.
Quang cảnh bên ngoài dần ngả màu, tâm tình của Chu Tẫn vô cùng tốt, hắn sửa sang lại y phục cho ta, véo má ta mà nói: "Quay về đi".
Giọng nói khàn khàn phóng túng, hắn nhanh chóng quay người bước xuống, ta chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng thon dài của hắn.
Ta rủ mắt nhìn chiếc giường lộn xộn, ánh mắt dần trở nên mơ hồ.
Khi ta hồi phủ dùng bữa, cha mẹ cảm thấy mấy năm nay ta đã chịu khổ nhiều nên họ tỏ vẻ yêu thương, ân cần gắp thức ăn cho ta, ngay cả đích tỷ mà ta luôn đố kị đến phát điên cũng lộ vẻ dịu dàng.
Dường như sự tồn tại của ta là một sai lầm, sự đê hèn ăn sâu vào tận xương tủy đến nỗi rửa cũng không sạch.
Liệu họ có thất vọng nếu biết ta đã thành ra như này?
Ta sững sờ nhìn chính mình trong gương mà lâm vào hồi tưởng.
Đó là lần đầu tiên ta lên đài, hồi hộp đến nỗi lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi.
Thanh âm cuối cùng của bài ca kết thúc, ta thở phì phò nhìn xuống phía dưới nghe được rất nhiều lời thán phục mà không nhịn được nở nụ cười.
Nhưng khi bước xuống đài lại là những lời bàn tán khó nghe.
"Chắc chắn là một trinh nữ, ông đây muốn bắt tiểu yêu kia mà khảm sâu vào lòng".
"Hahaha, ngươi làm gì có cửa? Nàng ta sẽ được đưa đến cho các đại nhân ngay thôi".
“Cho ta ngồi ở góc tường ta cũng đồng ý nha, âm thanh này làm xương cốt tan rã còn được đấy”.
Ta chạy trối chết, sắc mặt tái mét.
Từ nhỏ đã bị bạc đãi nên ta hiểu rõ bọn họ đang nói sự thật, nhất định sẽ đem ta ra làm đồ chơi.
Viên quan tai to mặt lớn đưa tay về phía ta nhưng Chu Tẫn lại nhẹ nhàng ném áo choàng của hắn lên người ta.
Xuyên qua khe hở của áo choàng, ta thấy gương mặt hắn sáng như ngọc, lông mày thưa hiện lên vẻ quý phái, sống mũi cao, môi mỏng.
Hắn như hòa tan vào khu vườn mờ ảo và tươi đẹp này, tạo thành một phong cảnh diễm lệ. Trái tim của ta đã lạc mất một nhịp rồi!
Đám đông giải tán ta mới dám quang minh chính đại mà nhìn hắn, trông hắn có vẻ mệt mỏi.
"Đa tạ công tử, hôm nay ngài vì ta mà đắc tội Lưu đại nhân..."
Chu Tẫn nhìn ta một lúc sau mới nhẹ nhàng nở nụ cười: "Không cần lo lắng".
Từ đó về sau, Chu Tẫn ngày nào cũng đến Ly Hận Thiên, ngồi một mình nghe ta hát. Đợi ta hát xong hắn sẽ để lại phần thưởng rồi mới rời đi.
Ta lờ mờ đoán được hắn là công tử cao quý nên sự ngưỡng mộ này đành phải buông xuống thôi.
Trèo cao ngã đau.
Tú bà ở Ly Hận Thiên cứ thúc giục ta bám víu vào hắn, ta cố chấp nhẫn nhịn hết thảy mọi ngược đãi để bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng.
Chu Tẫn lại xuất hiện như trước đây, hắn lau máu trên khóe miệng ta: "Ta đưa nàng đi nhé?"
Sự dịu dàng của hắn đã mê hoặc ta, làm ta ngỡ rằng chúng ta bình đẳng.
Sinh thần của ta vào một đêm đông, hắn bung ô che tuyết cho ta lại còn tặng trâm ngọc.
Trước đây ta đều nhịn đói vào ngày này, nhưng hôm nay hắn dẫn ta đi ăn mì Trường Thọ.
Về sau cuộc đời của ta đã gắn liền với nam nhân này...
Cho dù hiện tại ta đã là nhị tiểu thư của Nam Bá Hầu phủ với cái danh "đi Giang Nam dưỡng bệnh vừa mới trở về".
Ban đầu ta không hề hay biết về xuất thân của mình, cho đến khi Chu Tẫn nói rằng ta là thứ nữ của Nam Bá Hầu, hộ tống ta về kinh nhận người thân.
Hắn che giấu mối quan hệ này, cha mẹ lại nhọc lòng tạo ra quá khứ trong sạch cho ta.
Nhưng họ không hay biết rằng ta đã không còn trong trắng nữa mà càng lún sâu vào cạm bẫy.
Mẹ ôm ta khóc sướt mướt nhưng ta lại cảm nhận được đó chỉ là hình thức.
Lúc mất tích ta rõ ràng đã bảy tuổi nhưng tại sao ta lại không hề có một chút ký ức nào?
Hầu phủ được canh phòng cẩn mật sao ta lại có thể bị bắt cóc dễ dàng như vậy?
Rốt cuộc đây là âm mưu gì? Tại sao ta lại phải gánh chịu nó?
.
Ta đi theo mẹ vào chùa bái Phật, vừa đứng dậy đã thấy Chử Kiều thành kính mà quỳ gối ở đó.
Ta đột nhiên cảm thấy, thần Phật tứ phương cũng không bằng nàng.
Đom đóm nào có thể tranh với minh nguyệt?
Đó là ghen tị, ta không dám.
Mẹ ta quyết định ở lại Già Lam Tự trai giới ba ngày. Không ngờ nửa đêm Chu Tẫn lại tìm đến gian phòng của ta.
Bàn chân ta bị hắn bắt lấy, hắn khẽ "chậc" một tiếng "Khí lực không nhỏ".
"Ta không biết là ngài". Ta lầm bầm định rút chân về.
Tâm tình của Chu Tẫn có vẻ rất tốt.
Xưa nay hắn rất ít nói, ta ở chung với hắn cũng chỉ biết im lặng chứ không hỏi vì sao hắn lại đến, việc của ta là ngoan ngoãn chiều lòng hắn.
Chu Tẫn không ngủ lại, ta nghĩ hắn đến vì muốn cùng ta tham hoan.
Ngày hôm sau Chử Kiều kéo ta ra sau núi để treo túi phúc thì ta mới biết sự việc đêm qua chỉ là thuận tiện.
Hắn vì người trong lòng mà đến.
Ta đứng dưới tàng cây nhìn tỷ tỷ ra sức treo túi phúc, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một bóng người.
"Chử tiểu thư, để ta giúp nàng nhé". Chu Tẫn đứng bên cạnh ta, cùng nhìn về phía tỷ tỷ.
Chử Kiều vịn vào thân cây rồi quay đầu lại cười cười: "Đa tạ thế tử, ta tự làm được".
Ta xiết chặt bàn tay, cảm giác chua xót và khó chịu cứ bủa vây lấy ta.
Mãi đến khi Chử Kiều chạy đến: "Ca nhi mau treo đi".
Tiếng ồn ào huyên náo của Già Lam Tự đã kéo ta trở về với thực tại.
Ta nắm chặt túi phúc rồi nở nụ cười: "Tỷ tỷ, muội không tin vào việc này, nếu có thì túi phúc phải do người trong lòng treo lên mới linh nghiệm".
Chử Kiều lần đầu tiên nghe thấy vậy liền cầm lấy tay áo ta hỏi: "Có chuyện này nữa ư?"
"Dân gian truyền tai nhau mà thôi, chúng ta mau đi, xin thế tử cứ tự nhiên". Ta cười cười nhìn về phía Chu Tẫn, dáng vẻ của hắn trông có vẻ không tốt lắm.
Hắn không muốn làm tình lang của ta nhưng cũng không thể làm người trong lòng của tỷ tỷ.
Trong Già Lam Tự lúc này chỉ có tâm trạng của ta và hắn là giống nhau.
Ngày trước khi còn ở Dương Thành, nếu không có Chử Kiều thì ta quả thực đã sống ở trong mộng.
Ta đã ngỡ sự lạnh lùng đó là do hắn mệt mỏi, ta ngỡ sự phân tâm đó là vì hắn bận trăm công nghìn việc.
Cẩn thận từng li từng tí, dè dặt tựa kinh cung chi điểu.
Hao tâm tổn sức lấy lòng hắn, ta cũng đã ngỡ rằng trâm ngọc là tín vật định tình mà hắn tặng ta, nhưng đáng thương thay tất cả là do ta tự đa tình mà thôi. Tình cảm mà ta từng vọng tưởng hiện giờ đang ở đâu cơ chứ?
Chu Tẫn lại lần nữa tìm đến cắt ngang dòng suy nghĩ của ta:
"Đang nghĩ gì vậy?". Hắn ôm eo ta, môi dán lại gần cơ thể ta.
Không hiểu sao trong lòng ta lại nảy sinh kháng cự, không còn sự rung động của ngày nào gặp gỡ nữa.
Tính tình Chu Tẫn cũng không tốt, thái độ của ta làm sắc mặt hắn dần nguội lạnh. Hắn bóp cằm ta: "Chử Ca, ngươi muốn làm loạn sao?"
Lực hắn quá mạnh, ta rất đau. Ta muốn chất vấn hắn nhưng lời nói như bị nghẹn lại ở cổ họng, ta không hiểu, ta không muốn nhìn thấy hắn nữa.
Ta dùng hết sức lực đẩy hắn ra rồi xoay người bỏ chạy.
Hắn sẽ không đuổi theo nhưng chạy loạn như vậy cũng không phải cách tốt nhất để trút giận.
Đến lúc những cảm xúc uất ức tiêu tan hết thì ta cũng bị lạc đường.
Nhìn những bông hoa lê thấp thoáng bên đường mà lòng ta cảm thấy mông lung đến lạ.
Chạy rất lâu cũng không tìm thấy lối ra.
"Cô mang ngươi ra ngoài". Một giọng nói từ phía sau vang lên.
Là một nam tử mặc bạch y, giống như người bước xuống từ cung trăng, trên đất trải đầy lê hoa đều bị giẫm lên tựa như vạn vật cũng không thể lọt vào mắt y vậy.
Mặc dù ta chưa gặp qua người này nhưng sau một hồi đánh giá ta chắc chắn y là thái tử Chu Sính.
Cả người y toát ra khí chất khiến cho bất kì kẻ nào cũng phải thần phục, ta lập tức cúi người hành lễ: "Thần nữ tham kiến điện hạ".
"Ừm".
Đi một hồi vẫn chưa thoát ra khỏi cánh rừng, ta mạo phạm lên tiếng:
"Điện hạ có phải là cũng...".
Chu Sính dừng lại, ta không kịp dừng chân liền ngã vào lưng y, tay cũng thuận thế ôm lấy eo của y.
Ta hốt hoảng lùi về sau hai bước để hành lễ nhưng không may giẫm phải cành cây mà ngã nhào.
Y cúi người, vươn tay về phía ta, giọng nói có chút an ủi: "Đứng lên được không?".
Thái tử điện hạ đã mở lời, ta không thể không vịn lấy tay ngài, đứng lên rồi mới phát hiện chân rất đau.
Chu Sính thấy vậy liền nói: "Ngươi dựa vào thân cây rồi ngồi xuống, cô xem giúp ngươi".
Y sinh ra đã được định quân lâm thiên hạ, loại khí chất này làm ta vô thức phải phục tùng, đến khi ngồi xuống rồi ta mới ý thức được sự bất kính của mình.
Nhưng Chu Sính đã vén y bào mà ngồi xổm trước mặt ta.
Bàn tay lạnh lẽo của y chạm vào mắt cá chân ta:" Có lẽ hơi đau, chịu đựng một chút".
Vừa dứt lời, y dùng tay bẻ cổ chân ta. Ta đau đến nỗi mặt trắng bệch nhưng lại cảm giác được chân đã thoải hơn rất nhiều: "Đa tạ điện hạ...".
"Đừng ngại"
Chu Sính đứng bên cạnh ta, vừa hay che đi ánh mặt trời, bóng y đổ dài trên đầu ta.
Ngẩng đầu nhìn sườn mặt sáng rực của y, trong lòng ta cảm thấy khó chịu.
Trữ quân một nước đối xử với một thần nữ tầm thường còn như thế.
Vậy mà Định Bắc Vương thế tử đối với tình nhân của hắn đã không còn sự dịu dàng lúc ban đầu nữa, chỉ còn lại sự trịch thượng.
Ta phải làm sao đây?
.
Cuối cùng thì thị vệ của Chu Sính cũng đã tìm thấy chúng ta, nhưng ta vừa bước một bước thì đau không thể chịu nổi.
Y rủ mắt, cởi áo choàng trùm lên đầu ta rồi cúi xuống ôm ta vào lòng: "Đắc tội rồi".
Ta ngửi thấy mùi hương thơm mát trên người y thì có chút kháng cự nhưng y vẫn một mực dịu dàng với ta.
"Đa tạ điện hạ, thần nữ ở gian phòng hướng nam". Ta bị áo choàng che kín nên tiếng nói không được rõ cho lắm.
Chu Sính đặt ta xuống một góc khuất trong hậu viện của gian phòng hướng nam.
Ta cởi áo choàng đưa lại cho y rồi nói lời tạ ơn nhưng Chu Sính chỉ khoác chiếc áo ở khuỷu tay rồi liếc nhìn ta.
"Quay về bôi thuốc đi".
Ta khập khiễng bước đến mở cửa phòng, mặc dù ta biết Chu Tẫn sẽ không ở bên trong nhưng đến khi chính mắt nhìn thấy căn phòng tối đen như mực thì lòng ta lại cảm thấy mất mát.
Sau ba ngày trai giới, cuối cùng cũng được về nhà. Mẹ ta phát hiện chân ta bị thương thì đau lòng không thôi.
Đã nhiều ngày rồi mà Chu Tẫn vẫn chưa tìm đến ta, mà ta cũng không còn giống như trước lo được lo mất, tâm trạng rất bình tĩnh.
Thật không may nguyệt sự của ta đã chậm sáu ngày rồi.
Lúc này ta vô cùng hoang mang, lòng dạ rối bời... lần ở Già Lam Tự đó ta đã không uống thuốc.
Ta sợ mời đại phu sẽ làm mọi chuyện bại lộ nên chỉ còn cách trơ mặt mà liên lạc với Chu Tẫn, con người đã chán ghét đến mức muốn vứt bỏ ta.
Cảm giác này thật bất lực. Nếu thật sự có đứa bé thì hắn sẽ làm sao? Hắn sẽ trừng trị ta như thế nào?
Nhưng không thể phủ nhận rằng trái tim tĩnh lặng của ta có chút rung động rồi! Ta bắt đầu mong đợi, biết đâu đứa bé này sẽ là bước ngoặt cho mối quan hệ của chúng ta, biết đâu hai chúng ta còn có tương lai...
Đoán rằng đêm nay Chu Tẫn sẽ đến đây nên ta chỉ khép hờ cửa sổ, cuộn tròn trên giường mà đợi hắn.
Hắn đến rất sớm lại nhẹ nhàng không một tiếng động.
"Tại sao không uống thuốc?" Chu Tẫn đứng trước giường ta với ánh mắt lạnh lùng.
Ánh mắt ấy từ trên cao nhìn xuống như ban ân, thật trịch thượng! Khoảnh khắc đó ta cứ ngỡ bản thân vẫn đang đứng trên đài Ly Hận Thiên mà chịu sự xoi mói từ phía dưới khán đài.
"Ta đã quên, cũng không dám mời đại phu, sợ bị phát hiện".
"Sáng mai thức dậy giả vờ ngã bệnh đi".
Ta biết hắn sẽ nhân cơ hội đó mà an bài đại phu liền gật đầu.
Không gian rơi vào yên tĩnh, hắn không có ý định ở lại nhưng cũng không động đậy.
Ta ôm một tia hy vọng cuối cùng mà hỏi hắn: "Nếu thật sự có đứa bé thì chàng sẽ cưới ta chứ?"
Chắc chắn hắn không cam lòng cưới ta rồi.
Hắn mãi mãi cũng không thể có được Chử Kiều.
Khi ta mất tích, Chữ Kiều đã một lòng tín Phật nên cha mẹ mới lập từ đường tại gia để nàng tu hành, ý muốn vĩnh viễn giữ nàng ở bên người.
Giá như ta có thể giống Chử Kiều vô dục vô cầu mà tu hành thì tốt biết mấy. Đáng tiếc là trong lòng ta chứa đầy dục vọng...
"Đứa bé này không thích hợp giữ lại". Chu Tẫn nhìn ta hồi lâu mới lười biếng mở lời.
Đúng vậy, đứa bé này là hậu quả của mối quan hệ tằng tịu, phóng đãng, nó là con của một ả đào kép ti tiện thì làm sao xứng đáng để tồn tại?
"Ngài đi đi, ta mệt rồi".
Tuy giọng điệu vẫn duy trì vẻ bình thản của ngày trước nhưng ta biết lần này ta để hắn đi thì sẽ không bao giờ muốn hắn quay lại nữa.
Chu Tẫn không hiểu mà có lẽ hắn cũng không cần hiểu, hắn chỉ gật đầu rồi dặn ta nghỉ ngơi thật tốt.
Nghỉ ngơi như thế nào đây?
Nếu ta thật sự hoài thai thì ngày mai ta sẽ phải làm đao phủ, tự tay g i ế t c h ế t con mình, làm sao ta ngủ được?
Dày vò quá mức khiến ta thật sự sinh bệnh đến nỗi không thể đứng lên. Đại phu được mời đến nói ta nhiễm phong hàn, thừa dịp không ai chú ý ông ấy mới nhìn ta khẽ lắc đầu.
Tốt quá ta không có thai!
Ta liền chuẩn bị báo tin tốt này cho Chu Tẫn, vừa nghĩ đến dáng vẻ lom khom của hắn làm ta bất giác cười thành tiếng.
Trong lúc ta đang thu dọn những món quà mà Chu Tẫn từng tặng thì Chử Kiều đưa thuốc đến.
"Cây trâm này đẹp quá nhưng sao chưa từng thấy muội cài nó vậy?"
Nhìn thấy món quà sinh thần mà Chu Tẫn đã tặng cho ta, trong lòng có chút xúc động: "Tỷ tỷ thích không? Muội định đem nó đi cầm".
"Thích, tỷ thích nhất là hoa ngọc lan".
Ta không thích hoa ngọc lan, ta thích hoa đào, hoa lê, hoa hải đường.
Nhưng ta lại thích cây trâm này, bởi vì ta cảm thấy đó là khoảng thời gian mà Chu Tẫn thích ta nhất.
Ta sai rồi...
Cho đến tận bây giờ ta vẫn không nỡ cài nó, hôm nay lại tình cờ vật quy nguyên chủ.
"Tỷ tỷ nếu không chê đây là quà tặng của người khác thì muội sẽ tặng nó cho tỷ".
Chử Kiều đưa chén thuốc cho ta: "Ta không phải quân tử nhưng cũng không thể cướp đoạt đồ của người khác, Ca nhi rõ ràng rất thích nó".
Ta nhấp một ngụm thuốc đắng rồi cười cười lắc đầu, tiếp tục xếp đồ vào hộp gỗ.
______________________
CHÚ THÍCH:
。Hẳn là mọi người thắc mắc ở văn án vì sao Định Bắc Vương thế tử lại gọi nữ chính là "Kiều Kiều". "Kiều Kiều" ở đây đã bị nữ chính hiểu lầm thành "mỹ nhân xinh đẹp của ta" hay "bảo bối xinh đẹp của ta",... Nhưng thực ra cha kia đang gọi tỷ tỷ của nữ chính.
。"Kinh cung chi điểu": có thể hiểu là đã vấp phải điều gì thì từ sau sợ điều như thế. Trước kia Chử Ca từng bị bạc đãi và đối xử thậm tệ nên nàng rất lo lắng Chu Tẫn sẽ đối xử với mình như thế.