Lý Vy Khiết cũng không đứng nhìn nữa mà quay đi, tâm trạng không tốt liền theo thói quen mà lái xe chạy xung quanh thành phố một hồi cuối cùng vẫn không kìm chế nỗi nữa mà đi đến nhà của Tạ Kiến Minh.
Vừa nhấn chuông Tạ Kiến Minh liền mở ra nhìn cô khó hiểu giờ này rồi còn đến nhà anh làm gì, anh nhíu mày hỏi.
- ‘’ Con nhóc này giờ này đến đây làm gì ‘’
Nhận ra nét mặt của Lý Vy Khiết khác lạ anh mới hạ giọng xuống từ từ hỏi tiếp.
- ‘’ Nhóc con à làm sao vậy ‘’
Không thèm trả lời mà cô đi đến vừa ôm Tạ Kiến Minh vừa bật khóc nấc lên cũng không màng để ý xung quanh trong nhà có Dương Di còn ngồi trên sofa nghe tiếng cô khóc cũng đứng dậy nhìn cô.
Cả hai khó hiểu lúc nãy ở nhà Dương Di vẫn còn đang bình thường cười đùa như con dở hơi tự nhiên bây giờ về khóc với thằng anh trai.
Tạ Kiến Minh không hiểu chuyện gì nhưng dù sao Lý Vy Khiết cũng là đứa em duy nhất của mình khóc đỏ ửng hết cả tai lẫn mũi cũng đau lòng xoa đầu cô nhẹ nhàng nói.
- ‘’ Nhóc con à sao vậy đừng khóc nữa ‘’
Lý Vy Khiết khóc khan cả cổ một hồi rồi mới cất giọng lên.
- ‘’ Làm sao đây …tên ngốc kia yêu người khác mất rồi em …em còn yêu anh ta mà tên khốn ‘’
Không nói rõ là ai những Tạ Kiến Minh vẫn hiểu ra là đang nói Trần Chí Phong, Tạ Kiến Minh cũng rõ là đứa em gái của mình vẫn còn tình cảm với tên kia nhưng biết làm sao bây giờ dù sao hai người họ cũng chia tay khá lâu rồi chỉ tội mỗi con nhóc con này quá thâm tình cách xa nhau lâu như vậy mà vẫn còn yêu Trần Chí Phong.
Tạ Kiến Minh chỉ biết để Lý Vy Khiết tựa vào vai khóc ra cho hết nỗi buồn trong lòng cô thôi vì chuyện tình cảm người ngoài cuộc có khuyên kiểu gì cũng như tiếng muỗi vo ve bên tai thôi.
Dương Di nhìn Lý Vy Khiết khóc thảm như vậy cũng đau lòng theo, trên tay điện thoại nhận được tin nhắn của Hiểu Hiểu thông báo tin vui Trẩn Chí Phong và cô đang hẹn hò.
Trông giây lát cảm thấy thật khó sử vì người đang đau khổ khóc khan tiếng đau đến bức rứt tâm can vì chuyện ấy đang trước mặt của mình.
Không biết nên vui hay nên buồn vì dù sao Lưu Hiểu Hiểu và Lý Vy Khiết chẳng ai sai ai đúng hết chỉ là kẻ được yêu kẻ thì không được yêu.
Lý Vy Khiết khóc đến tận tiếng đồng hồ rồi cũng mệt mà ngủ thiếp đi, Tạ Kiến Minh bế cô vào phòng còn dư dành cho khách ở lại nhà để cô ngủ.
Suốt đêm Tạ Kiến Minh cũng không về phòng ngủ mà ngồi ở lại sát bên cạnh giường Lý Vy Khiết đang ngủ ngồi nhì đứa em gái nhỏ của mình cả đêm.
Giây phút này Hạ Dương Di mới thật sự nhìn ra Tạ Kiến Minh rất yêu thương Lý Vy Khiết tuy không cùng dòng máu gì nhưng thật sự cả hai đều xem nhau như anh em ruột với nhau.
Dù Tạ Kiến Minh không nói lời nào cũng không an ủi Lý Vy Khiết nhưng từ đâu đó vẫn có thể cảm nhận rõ rệt sự đau lòng của anh dành cho đứa em gái này.
Sáng hôm sau Tạ Kiến Minh dậy đi làm từ lúc nào rồi, khi Dương Di dậy đã không có anh trong nhà, hôm nay trên trường có tiết giản dậy nên Dương Di dậy cũng bèn đi học luôn.
Trước khi đi còn nén lại phòng bên cạnh nhìn Lý Vy Khiết còn đang ngủ rồi mới quay đầu ra khỏi cửa.
Đến lớp lại liền thấy Lý Quân Hạo đang cãi nhau ầm lên với Phàm Tư, trông vẻ mặt của Phàm Tư tức giận đỏ hết cả người …
Không ổn rồi hai người này sao tự dưng sáng sớm đã như thế rồi.
xung quanh hai người còn có mấy bạn học nắm lấy tay cả hai lại, Dương Di nhìn phát đã biết không phải cãi lộn nữa mà là sắp đánh nhau muốn rồi.
- ‘’ Hai người làm sao vậy hả ‘’
Thấy Dương Di đến Lý Quân Hạo cũng không thèm chấp nữa mà hất tay cậu bạn kia ra cầm lấy cặp sach rồi đi lướt qua người Dương Di đi ra khỏi lớp.
Thật sự khó hiểu từ nhỏ Lý Quân Hạo là người đềm tĩnh nhất trong mọi việc chưa bao giờ cậu tức giận đến sắp hừng lửa lên luôn như thế này.
Dương Di quay đầu lại nhìn Phàm Tư liền nói.
- ‘’ Cậu chọc giận cậu ấy à ‘’
Phàm Tư ngồi bệt xuống ghế ngửa người ra sau nhắm mắt lại mệt mỏi đáp.
- ‘’ Kệ cậu ta đi ‘’
Dương Di cũng không nhiều chuyện hỏi việc cãi nhau của đám con trai làm gì liền gật đầu vừa ngồi xuống ghế định lấy sách ra thì Phàm Tư lại đứng phóc lên đập bàn một cái tức giận đi ra vừa nói.
- ‘’ Tên nhóc này nói mặc kệ là đi luôn thật à ‘’
Cả lớp ‘’…’’
Không phải lúc nãy cậu ta vừa nói kệ Lý Quân Hạo sao?
Dương Di nhìn hai tên đó chỉ biết lắc đầu để lại một từ.
- ‘’ Hai tên ngốc ‘’.
.