Chú Chắc Không

chương 70: 70: tấm ảnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dạo này Tạ Kiến Minh cảm thấy cô bé nhà mình nói chuyện luyên thuyên rất nhiều toàn những chuyện khá nhạt nhẽo thường ngày cô trải qua cùng với đám bạn trên lớp tuy lảm nhảm cả buổi nhưng anh vẫn rất chịu khó chăm chú nghe.

Chỉ là anh phân tích ra được một điều sau khi lên đại học Dương Di khá vui vẻ hơn tính cách bắt đầu hoà đồng không giống như lúc cô học cấp lúc ấy anh có hỏi về chuyện trên lớp có gì thú vị không thì chỉ nhận lại được ba từ kèm theo gương mặt lạnh.

- ‘’ Không để ý ‘’

Thế mà sau khi lên đại học lại cởi mở nói chuyện trên trường từng chút một từ chuyện giáo viên bị phát hiện mang tóc giả vì hói đầu đến chuyện đám học sinh lén lút ăn trộm cắp đề thi rồi lại tới chuyện một học sinh nữ lỡ chân đạp giáo viên trên bục giảng …từ ngọn ngành trong trường Dương Di đều kể cho anh nghe rồi một mình cười ha ha cả buổi.

Tạ Kiến Minh tuy không hứng thú với những chuyện trẻ con này nhưng gương mặt lại tỏ ra hứng thú nghe chỉ để muốn nghe giọng của cô nói nhiều văng vẳng bên tai thôi.

Hạ Dương Di cái gì cũng đều hoàn hảo từ ngoài hình thành tích học rồi xuất thân rất đặc biệt chỉ riêng giọng nói quá là đại trà không có gì hay hết nhưng tên ngốc lớn tuổi nào đó vẫn rất thích nghe giọng nói của cô.

Lảm nhảm trên xe một hồi cũng đến nhà anh, Tạ Kiến Minh và Dương Di là hai con người không biết nấu ăn nên toàn ra ngoài ăn hoặc mua thức ăn ngoài về nhà ăn.

Hôm nay cũng vậy trên đường về có ghé vào tiệm để mua đồ ăn về.

Ngày qua ngày đều như thế có cảm giác như một đôi vợ chồng vậy …đúng thật là khi sắp hết hợp đồng hai người này mới có thể hoà hợp không cãi nhau được.

Tạ Kiến Minh vừa sắp xếp đồ ăn ra đ ĩa vừa cất giọng nói.

- ‘’ Hôm nay ở trên lớp nhiều chuyện vui nhỉ ‘’

Giọng của cô phát ra từ phòng để sách cô đang tìm quyển sách ôn thi của mình hôm trước để trong này.

- ‘’ Đúng vậy à còn một chuyện nữa hôm trước em chưa nói cho ăn biết chuyện của Phàm Tư và Lý Quân Hạo bị mẹ cậu ấy …’’.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||

Đột nhiên không nghe giọng cô tiếp tục nói nữa anh liền hỏi lên.

- ‘’ Làm sao vậy ‘’

Dương Di trong phòng vô tình lục lọi được tấm ảnh nhỏ được kẹp trong một quyển tiểu thuyết trinh thám của Tạ Kiến Minh ở một góc.

Trong ảnh là anh chụp chung với Tịnh Y Tâm khung cảnh xung quanh có lẽ là trường đại học, hai người cười rất tươi tay của anh còn đặt lên vai của Tịnh Y Tâm …nụ cười của anh rất khác chưa từng thấy bao giờ hết, nụ cười này khá khó tả chỉ tóm gọn lại được hai từ ‘‘Hạnh Phúc’’.

Tạ Kiến Minh đẩy cửa đi vào cô nhanh chóng nhét tấm ảnh vào sách để lại chỗ cũ rồi cười gượng nói.

- ‘’ À sách của em không thấy đâu hết ‘’

Tạ Kiến Minh không nghĩ nhiều liền kéo tay cô ra ngoài vừa đáp.

- ‘’ Ăn tối trước đã lát nữa để anh tìm cho em ‘’

Ăn tối xong thì việc ai náy làm, Tạ Kiến Minh còn rất nhiều công việc chưa xử lý xong nên ở trong phòng sách rất lâu.

Còn cô thì chẳng có gì để làm lại buồn buồn gọi cho Chu Trí Cường nói chuyện trong phòng chờ Tạ Kiến Minh làm việc xong.

Dương Di nằm ngửa ra nhìn trần nhà mãi nghĩ về tấm ảnh lúc nãy buộc miệng hỏi Chu Trí Cường.

- ‘’ Nè cậu nói xem nếu một cặp đôi chia tay đã lâu nhưng người kia vẫn giữ ảnh chụp chung ở một nơi rất kỹ thì như thế nào ‘’

Chu Trí Cường không màn tò mò gì vì cậu thường xuyên nhận mấy câu hỏi không đầu không đuôi của cô rất nhiều riết cũng quen mà suy nghĩ vào vấn đề chính rồi trả lời luôn.

- ‘’ Thế thì chắc là người kia vẫn còn yêu nhỉ ‘’

‘’…’’

Dương Di cúp máy cái ‘rụp’ rồi quẳng điện thoại sang một bên mặc kệ đầu dây bên kia đang hoang mang.

Nằm suy tư nghĩ lại thì lời nói của Chu Trí Cường cũng đúng nếu không còn yêu thì cất giữ ảnh làm gì với cả Tạ Kiến Minh năm lần bẩy lượt luôn luôn bênh vực Tịnh Y Tâm cơ mà.

Dương Di nhắm mắt lại ánh sáng tối mịt đi cười khổ.

- ‘’ Tịnh …Y…Tâm ‘’

Cứ nằm như thế được năm phút thì bất chợt có thứ gì đó mềm mại đặt lên môi cô, giật mình mở mắt thì ra là Tạ Kiến Minh …

Tên này như hồn không một chút tiếng động tự dưng xuất hiện rồi hôn người ta đang nằm, Dương Di tuy giật mình nhưng không quá đến nỗi đẩy anh ra mà vươn tay choàng sau gáy nhịp nhàng phối hợp hôn anh.

Có lẽ anh tưởng cô ngủ rồi nên khi Dương Di cử động môi khá ngạc nhiên.

Dương Di lại nghĩ đến chuyện tấm ảnh kia lại buồn bực trong lòng có chút gì đó không can tâm mà vươn đâu lưỡi ra chủ động trước.

Vốn Tạ Kiến Minh chỉ đang định hôn một cái rồi đi ngủ ai mà ngờ hôm nay cô lại chủ động trước lại càng thêm hứng thú chẳng cần nể nang ngày mai cô còn phải đi lên lớp sớm nữa mà kịch liệt ‘‘thịt’’ luôn.

Anh ghé sát tai của cô giọng trầm xuống phì cười nói.

- ‘’ Nhóc con’’.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio