Nghe hắn nói vậy, Lãnh Di Mạt không hiểu gì liền che miệng hốt hoảng, trợn tròn mắt nhìn hắn.
Thấy cô như vậy nên Tả Bân mới nói tiếp, thái độ vẫn dửng dưng, bình thản như cũ.
- Đối với anh thì chúng có thể miễn cưỡng gọi là có ơn, nhưng anh chính là kẻ thù của chúng.
Lãnh Di Mạt mới bắt đầu thấy tò mò về lí do, có vẻ như phía sau đó là một câu chuyện tồi tệ mà hắn đã trải qua.
Tả Bân ngồi tựa vào tảng đá, hoài niệm về chuyện xảy ra hơn hai mươi năm trước, dáng vẻ bất cần nói với cô.
- Hơn hai mươi năm trước, có một lần anh bị truy sát và phải chạy vào trong rừng.
Bị vây nhốt trong nơi lạnh lẽo, đáng sợ đó hơn ba ngày ba đêm, anh đã đói đến sắp không còn ý thức.
Chính vào lúc đó thì anh nhìn thấy một con rắn dưới chân, ban đầu anh còn có chút do dự, nhưng sau đó vì để có thể được sống nên anh đã bắt nó và ăn sống.
- Có lẽ vì đánh hơi được mùi của kẻ địch nên rất nhiều con rắn khác đã tìm tới.
Đến bao nhiêu con thì anh đều ăn hết bao nhiêu con.
Chúng càng lúc càng đông, anh phải giết hết chúng thì mới có thể sống sót được.
Đoạn ký ức u ám và đen tối nhất đó giống như một chất kịch độc đã ngấm vào trong máu của Tả Bân.
Khu rừng hôm đó cũng ngột ngạt và lạnh lẽo như vậy, mùi máu tanh tưởi của những con rắn rải xung quanh, hòn đá trên tay hắn đã dính đầy máu nhưng vẫn không thể ngừng lại việc đập nát đầu từng con rắn vây xung quanh.
Đã có lúc hắn muốn gục ngã và buông xuôi, nhưng nghĩ đến cảnh cha mẹ và em gái chết dưới tay của Lãnh Di Tu thì ý chí sống sót để quay lại trả thù càng lớn dần, hắn dồn hết mọi thù hận, phẫn uất trong lòng vào những con rắn này, đánh đến khi không còn con nào dám đến nữa.
Hắn nhặt từng con rắn vừa chết, cứ như vậy mà nuốt xuống, cảm giác so với lúc tận mắt nhìn thấy cả nhà đều chết hết trước mặt mà lại không thể làm gì còn đáng sợ hơn.
- Cho nên...anh nói vì chúng có thể ngửi được mùi đồng loại trên người anh nên sẽ trả thù sao?
Tả Bân nghe tiếng cô hỏi liền định thần lại, quay sang nhìn cô, còn bất giác mà hỏi cô một câu.
- Sao vậy? Em cũng ngửi thấy sao? Có phải rất tanh không?
Bị hắn hỏi như vậy, Lãnh Di Mạt lại mơ hồ không hiểu gì, còn bĩu môi bất mãn.
- Nói linh tinh gì vậy? Tôi đâu phải rắn.
Ánh mắt Tả Bân vẫn không dời khỏi người cô.
Cô đương nhiên không biết những gì mà hắn đã phải trải qua đó, chính là nhờ cha cô, Lãnh Di Tu ban cho.
Và ý chí báo thù giúp hắn sống sót chính là để giết Lãnh Di Tu, nhưng kế hoạch phục thù hai mươi năm của hắn cuối cùng lại không thể thực hiện được, đến giây phút cuối cùng, hắn đã mềm lòng mà không biết là bản thân sớm đã yêu cô.
Nhưng điều này, cô tuyệt đối không được phép biết, hắn không muốn cô cũng phải đau đớn như hắn, một mình hắn chịu đựng là đủ rồi.
Lãnh Di Mạt như chợt nhớ ra điều gì đó, vừa giơ chiếc vòng tay bạc hình rắn trên cổ tay mình lên vừa chỉ vào chiếc nhẫn trên ngón trỏ của người đàn ông rồi hỏi.
- Cho nên anh mới tự thiết kế chiếc nhẫn và vòng tay lấy biểu tượng rắn là để tưởng nhớ chúng từng làm thức ăn cho anh à?
Đánh tan suy nghĩ của cô, Tả Bân không chút biểu cảm gì mà điều chỉnh lại.
- Là chiến lợi phẩm.
Nhẫn và vòng tay đều không chỉ được đúc từ bạch kim mà chính là xương rắn bạch kim hỗn hợp.
Nghe hắn nói xong, Lãnh Di Mạt càng há hốc mồm một cách khó tin, nhìn lại chiếc vòng tay đang đeo, ánh mắt sợ sệt nhìn lại cửa hang vừa nãy bị Tả Bân bịt lại.
- Anh, đúng là tên biến thái mà.
Vòng tay là xương rắn, vậy là chúng sẽ đuổi theo tôi sao? Không được, tôi muốn tháo ra.
Cô bắt đầu ăn vạ, đòi hắn tháo vòng tay ra cho mình, còn nhào tới đánh vào người hắn.
Tả Bân nhất thời không tự chủ được cảm giác trên cơ thể nên mới nhíu mày và rên một tiếng, vì vậy mà Lãnh Di Mạt liền nhận ra điểm bất thường, cô vội kéo áo của hắn xuống để kiểm tra.
- Anh bị thương rồi?
Đây chẳng phải bị thương trong lúc đưa cô chạy trốn sao? Nhìn vết thương bị đá nhọn cắt vào da của người đàn ông, trái tim của cô cũng như bị cắt vào.
Cô còn phải bắt giữ Tả Bân đang từ chối kiểm tra nữa.
- Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi.
- Anh ngồi yên đó cho tôi!
Loay hoay một hồi, cuối cùng Lãnh Di Mạt cũng tìm được thứ băng tạm cánh tay của hắn.
Cô đưa tay lên tháo khăn voan buộc tóc của mình xuống.
Mái tóc dài mượt chầm chậm được xõa ra, gương mặt xinh đẹp lại còn nghiêm túc nhìn vào vết thương của mình, trong khi đó thì Tả Bân lại nhìn cô đến xuất thần, khoảnh khắc này dù rất ngắn ngủi nhưng lại khiến cho trái tim hắn xao xuyến khôn nguôi.
Lãnh Di Mạt dùng khăn voan buộc tóc của mình băng lại vết thương trên tay của người đàn ông, cô áp sát vào người hắn, rất muốn giữa khoảng cách nhưng chỉ có thể duy trì tư thế gần gũi này mới dễ băng bó cho hắn được.
Không hiểu sao mà lúc này tốc độ của cô lại chậm dần, thực ra vừa nãy khi nghe câu chuyện mà Tả Bân đã phải trải qua, cảm giác thực sự không dễ chịu chút nào, cô không dám tưởng tượng là một thiếu niên lúc đó lại một mình chống chọi giành lấy sự sống, có phải lúc đó hắn cũng rất sợ không? Cũng không biết tại sao, cô lại còn có chút cảm giác tự trách, tội lỗi mơ hồ.
Hai người đều im lặng, mà tiếng tim đập còn nghe rõ hơn nữa.
Tả Bân nhìn Lãnh Di Mạt vẫn đang cẩn thận băng bó giúp mình, chiếc vòng tay bạc đó ở ngay trước mắt của hắn.
Cô vẫn muốn hắn tháo vòng tay cho cô, xem ra đã đến lúc phải tháo nó ra rồi....
..
Mặt trời đã xuống núi, màn đêm đã bao phủ cả khu rừng rậm rạp.
Sau khi không còn phát hiện dấu hiệu bị đuổi sát nữa thì Tả Bân lại đưa Lãnh Di Mạt tìm đường thoát khỏi khu rừng này, nhưng cứ đi xuyên đêm như vậy cũng không phải cách tốt, hơn nữa còn có thể bị bao vây bất cứ lúc nào nên hai người lại nghỉ chân ở một chỗ khác.
Chạy loạn trong rừng nên chắc là đám người Hầu Tử sẽ không tìm được bọn họ ngay, hơn nữa bây giờ điện thoại của Tả Bân cũng không có tín hiệu để liên lạc nữa.
Hai người ngồi cạnh nhau, vì để tránh bị đám thuộc hạ của Ngao Bính tìm ra nên cũng không thể đốt lửa, chỉ có thể dựa vào ánh sáng của trăng để nhìn thấy phương hướng xung quanh.
Nhưng thời tiết ở đây càng về đêm muộn thì nhiệt độ càng thấp.
Lãnh Di Mạt chỉ dựa vào áo khoác của Tả Bân choàng lên cho cô vẫn không ngừng co rúm vì lạnh.
Hết cách, cô cũng chỉ có thể vứt hết sĩ diện mà dựa vào ngực hắn cho ấm hơn.
- Mạt Mạt, em không sợ sao?
Giọng của người đàn ông từ trên đỉnh đầu truyền xuống khiến Lãnh Di Mạt phải ngước mắt nhìn lại, thuận miệng hỏi ngược.
- Tôi phải sợ gì?
Tả Bân một tay ôm cô, một tay đặt trên đầu gối và dũi thẳng về phía trước, hơi cúi đầu nhìn cô một cái, còn cười cười khi trả lời cô.
- Nếu chúng ta thực sự không thể thoát khỏi đây, hoặc trong đêm nay có thể bị giết rồi, mà câu trả lời của em cho giao dịch của chúng ta chính là không muốn về bên anh thì chẳng phải đã không được như ý nguyện sao? Em bị nhốt ở đây cả đời với anh rồi, hoặc là chết cũng chết bên cạnh anh.
Nếu thực sự là như vậy, em không sợ sao?
Lãnh Di Mạt trầm mặc rất lâu, hai mắt long lanh chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông, khóe mắt cô lại cay cay.
Thực ra cô lại muốn nói với hắn, nếu thực sự có chuyện như thế này xảy ra thì cũng rất tốt, nếu như sống mà hai người không thể nào quay về bên cạnh nhau thì có khi chết bên nhau cũng là một loại hạnh phúc.
Nhưng những lời này cô lại không cách nào nói ra được.
- Thuộc hạ của anh lại vô dụng như vậy à?
Thấy cô như sắp rơi lệ rồi mà vẫn cố gắng đánh trống lảng, Tả Bân cũng không đành lòng.
Hắn đưa tay ấn đầu cô tựa xuống vai mình, thấp giọng nhắc.
- Ngủ đi.
Ngày mai, anh nhất định sẽ đưa em trở về nhà an toàn.
Dù câu trả lời của em là gì đi nữa, anh cũng đều chấp nhận.
Lúc hắn nói không hề nhìn xuống nét mặt của cô gái trong ngực, đến khi hắn cúi đầu nhìn xuống thì cô đã ngủ say từ lúc nào rồi..