Chú Đừng Qua Đây!

chương 207: 207: tặng quà cho chú

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dây áo ngủ của Lãnh Di Mạt từ từ rơi khỏi vai, sau đó chiếc váy ngủ mỏng manh cũng theo đó mà rơi xuống dưới chân của cô.

Nụ hôn của Tả Bân không có chút dấu hiệu hạ nhiệt nào mà càng lúc càng cuồng loạn hơn, dường như muốn đem cô nhai nuốt vẫn chưa đủ.

Bàn tay hắn sờ loạn khắp tấm lưng trần của cô, sang xoa nắn lần lượt bộ ngực căng đầy không một mảnh vải bao bọc mà cứ phập phồng lên xuống một cách gấp gáp.

Lại chạy loạn không yên xuống cặp mông căng tròn, mềm mại, vừa xoa vừa nhào nặn, lưu lại những dấu vết mờ nhạt khác nhau.

Tiếng rên khẽ phát ra từ cổ họng nữ nhân như một liều thuốc kích thích đối với Tả Bân.

Hắn lưu luyến nhả đôi môi ngọt lịm của cô ra, hôn khắp hai bên cổ trắng mịn đến hai vai gầy guộc, xương quai xanh mảnh khảnh, chỗ nào cũng đều lưu lại dấu vết và hơi thở của hắn.

Lãnh Di Mạt cũng đã chìm vào sự dẫn dắt và mê hoặc chết người này, thả mình cùng hắn phóng túng, hai tay mềm mại càng lúc càng ôm chặt sau tấm lưng vững chãi rộng lớn của hắn, lúc lại bấu víu cánh tay hữu lực đầy nam tính.

Cô cảm giác hai chân đã không chạm đất, toàn thân nhẹ tênh bị nhấc bổng lên cao, cô biết hắn đang bế mình về phía giường ngủ.

Ánh mắt hai người giao nhau, chỉ còn đối phương, chỉ còn loại tình yêu nồng nhiệt bất chấp đúng sai, chỉ còn sự ham muốn đang bao vây….

Chẳng qua bao lâu mà Lãnh Di Mạt đã nằm gọn trên giường, còn người đàn ông đứng trên cao nhìn xuống thân thể trần truồng đẹp như tranh của cô thì đang cởi bỏ lần lượt từng chướng ngại vật trên người xuống.

Thân thể nam nhân hoàn mỹ không một điểm trừ rất nhanh đã lõa lồ ngay trước mắt cô, hắn leo lên giường nhưng lại dưới phần bụng phẳng lìa của cô, nhẹ nhàng hôn lên vòng eo không chút mỡ thừa, hai tay kéo chiếc quần lót còn xót lại của cô xuống, ném nhanh sang một góc, dùng hai tay tách hai chân cô đồng thời vừa co vừa dang rộng ra hai bên.

Nụ hôn của hắn từ bụng cô từ từ lướt xuống, cứ như vậy mà hôn xuống giữa hai đùi cô…..

….…

Cao triều qua đi, Lãnh Di Mạt nằm trong vòng tay của Tả Bân vẫn đang chăm chú vuốt ve vết sẹo trên ngực trái của người đàn ông, cũng không dám chạm quá mạnh vì như sợ sẽ làm nó rách ra lần nữa.

- Còn đau không?

Vậy mà Tả Bân lại không nghiêm túc trả lời cô.

Hắn lắc lắc cốc rượu trong tay, giọng điệu còn có chút bông đùa nữa, ánh mắt đầy mờ ám nhìn cô.

- Mạt Mạt, đây là lần thứ ba em sờ ngực của anh rồi đấy.

Em nghĩ thân thể này của anh em muốn sờ lúc nào là sờ à?

Bị hắn trêu chọc như vậy, da mặt mỏng như Lãnh Di Mạt đã bị đốt cháy hết cả rồi.

Cô tròn mắt một cách khó tin mà nhìn hắn, nhất thời không biết nói gì tiếp nữa.

- Vậy chú còn muốn dành cho ai sờ nữa à?

Tả Bân vẫn còn rất bình thản mà bật cười, đem cốc rượu uống cạn.

Sau đó mới chịu nghiêm túc trả lời câu hỏi lúc nãy của cô, còn nắm lấy tay cô đặt trên ngực mình.

- Đương nhiên chỉ có mình em thôi.

Mạt Mạt, anh đã hết đau lâu rồi.

- Em có cái này tặng chú.

Lãnh Di Mạt lại lúng túng né tránh ánh mắt quá mức nóng bỏng của hắn, đem tay nhanh chóng rụt về.

Cô như nhớ ra còn một chuyện quan trọng nữa, liền quay lưng để tìm trong ngăn kéo.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô quay lưng lại thì vết sẹo trên lưng cô lại đập ngay trước mặt của Tả Bân.

Chính tay hắn đã khắc ký hiệu này lên lưng của cô, hắn không dám tưởng tượng lúc đó cô đã đau đến mức nào, hắn đã xem cô như tù nhân mà khắc ký hiệu lên người cô…..

- Mạt Mạt, hay là anh tìm bác sĩ, xóa ký hiệu này cho em được không?

Bàn tay hắn chạm nhẹ vào từng vết sẹo đang tạo thành một chữ rất rõ trên lưng của Lãnh Di Mạt.

Lãnh Di Mạt biết hắn đang nói gì, cô cũng vừa lấy được món quà để tặng hắn, vừa quay đầu lại đã lắc đầu.

- Không cần đâu.

Thực ra em thấy để vậy cũng tốt.

Không phải để ai nhìn thấy cũng biết em là người của chú sao?

Lời cô nói hóa ra cũng là một ý, nếu như ký hiệu đó có thể giúp hắn bảo vệ cô thay hắn lúc hắn không thể ở cạnh cô.

Nhưng Tả Bân vẫn có chút không yên tâm, lại hỏi cô thêm một câu.

- Nhưng như vậy em sẽ không thể mặc những chiếc váy em thích nữa.

Như vậy cũng không sao à?

Lãnh Di Mạt lại kiên định nhìn thẳng vào mắt của hắn, nhẹ nhàng cười và lắc đầu.

- Em chưa từng quan tâm những chuyện này.

Dù sao thì em cũng đã quen nhìn thấy nó rồi, nếu xóa đi lại có chút không quen.

Hắn không biết trong ba năm qua, chính là mỗi lần nhìn vào ký hiệu trên lưng này mà cô vẫn luôn nhớ về hắn.

Đó là ký ức ba năm qua của cô, nó vừa đau nhưng cũng vừa là chút hơi thở còn sót lại của cô, cô không muốn xóa đi chính là vậy.

- Được rồi, không nói chuyện này nữa.

Chú mau mở ra xem thử đi.

Tả Bân cầm chiếc hộp mà cô đưa đúng là không thể đoán ra được thứ gì bên trong.

Hắn cũng tạm quên chuyện vừa rồi đi mà mở hộp quà ra, bên trong là một quyển sổ tay tự trang trí.

Hắn ngờ vực nhìn cô một lát rồi cũng mở từng trang ra xem thử.

Là ảnh chụp hắn, nhìn qua đã biết đều là ảnh chụp lén rồi.

Tuy thời gian không liên tục nhưng cũng được rất nhiều chứ.

Ảnh đầu tiên chính là từ mười năm trước rồi.

Cho đến ba năm trước thì đã dừng lại, nhưng sau đó vẫn còn những bức rời rạc, sau đó là ảnh chụp lúc hai người ở cùng nhau bảy ngày đó, có ảnh cô tự chụp hắn, cũng có ảnh được thợ chụp ảnh chụp chung cho cả hai người.

Cứ mỗi trang thì cô đều ghi chú lại, ngày tháng và sự kiện nổi bật nhất, hình ảnh vẽ thêm cũng rất đúng tính cách của cô.

Mỗi trang, Tả Bân đều xem rất cẩn thận, trái tim có một cảm giác gì đó nhói lên.

Hắn lật rất chậm rãi, dường như muốn xem thật kỹ mới qua.

- Thì ra lần trước em lén chụp ảnh anh là để làm cái này sao?

Lãnh Di Mạt nghe hắn hỏi câu này thì cũng đoán ra là lần trước cô chụp lén hắn trên xe, hóa ra là đã bị hắn phát hiện rồi à? Thế mà vẫn giả vờ ngủ nữa?

- Chú biết rồi mà còn giả vờ?

- Anh không biết.

Đó là lần đầu tiên anh biết em lén chụp ảnh anh, cũng nghĩ đó là bức ảnh duy nhất nên mới tốt bụng cho em giữ lại đấy.

Không ngờ em lại làm trò này mười năm rồi.

Mạt Mạt, em mới đúng là giống kẻ bám đuôi đấy.

Ngoài miệng thì trêu chọc cô như vậy nhưng cảm xúc của Tả Bân lại vô cùng kích động khi nhìn thấy quyển album này.

Cô đã một mình lưu giữ những khoảnh khắc này suốt hơn mười năm rồi, chỉ có hắn vẫn chưa học được cách trân trọng.

Cô yêu hắn mười năm, hắn lại lừa gạt cô suốt mười năm và tiếp tục làm tổn thương cô.

- Có vẻ chú không mấy thích nhỉ? Thôi được, vậy cũng không cần miễn cưỡng đâu.

Thấy hắn có thái độ chẳng mấy cảm kích mà còn dám chê quà của mình nữa, Lãnh Di Mạt đang định lấy lại thì bị hắn ngăn cản.

- Tặng anh rồi thì bây giờ là của anh.

Anh còn chưa bắt em trả anh tiền sử dụng hình ảnh đấy nhé.

Lãnh Di Mạt hoàn toàn ngơ người mà nhìn hắn, thở mạnh một hơi mới nói.

- Bây giờ em chẳng có gì để trả chú cả.

Một xu cũng không có.

Chú có thể lấy gì từ em đây?

Tả Bân lại nhìn cô một lượt rồi đánh giá, đồng ý mà gật gật đầu.

- Cũng đúng nhỉ.

Nhưng em có tấm thân này rất đắc giá, anh chỉ cần vậy là đủ rồi.

Bảo bối, chúng ta vào việc luôn đi.

Biết hắn đang định làm gì nên Lãnh Di Mạt mới nhanh chóng muốn trốn, bàn tay nắm chặt góc chăn để tạo phòng tuyến cuối cùng.

Hắn hành cô hơn ba tiếng rồi mà vẫn không định để cô ngủ sao?

- Lão già, chú đừng đùa nữa.

Em mệt rồi, phải đi ngủ đã.

Nhưng Tả Bân đâu dễ dàng tha cho cô như vậy.

Hắn kéo cô lại và khóa chặt cô trong phạm vi chỉ có đệm giường và vòm ngực của hắn, một tay chống bên tai cô, tay kia lại đang ôm mặt cô, từ từ cúi đầu hít hà mùi hương ngọt ngào trên người cô.

- Ngủ? Anh thấy em đang lười biếng thì có.

Lãnh Di Mạt chỉ còn nước muốn giả chết cho rồi, cô không còn sức lực để tiếp tục theo hầu hắn nữa.

Hắn sức trâu không biết mệt nhưng cô thực sự là không thể chịu nổi đâu.

- Lão già, em nói thật mà, em mệt rồi, em đi ngủ đây.

Vừa nói xong thì cô lập tức nhắm mắt lại như đã ngủ say.

Thấy cô cương quyết như vậy, Tả Bân cũng không tiếp tục ép cô nữa.

Hắn nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rũ xuống mắt của cô sang một bên, còn dùng ngón trỏ gõ nhẹ chóp mũi cô, nhắc cô một chuyện trước khi cô thực sự ngủ say.

- Mạt Mạt, ngày mai anh có chuyện quan trọng phải làm nên không ở nhà với em được.

Vì để đảm bảo an toàn cho em thì em tuyệt đối không được đi ra khỏi thủ phủ đến khi anh trở về.

Đừng có quên đấy.

Giọng điệu nghiêm túc như vậy cũng làm cho Lãnh Di Mạt phải mở mắt nhìn hắn lại, còn rất khẩn trương mà hỏi.

- Là chuyện gì vậy? Có phải chú sẽ gặp nguy hiểm gì không?

Tả Bân lại chỉ cười cười rồi lắc đầu, trấn an để cô yên tâm hẳn.

- Anh sẽ không có chuyện gì đâu.

Cho nên em chỉ cần nghe lời anh, ở yên trong thủ phủ và đừng đi đâu cả..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio