Chú Đừng Qua Đây!

chương 230-231

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

: Em Đã Nghe Hết Rồi

Lúc Lãnh Di Mạt tắm xong và đi ra thì đã thấy Tả Bân trở về rồi và còn đang nằm trên giường rất thảnh thơi, không hề có chút dấu hiệu tức giận của một người đến hỏi tội nên cô mới dám thả lỏng tinh thần để đi qua chỗ hắn.

- Lão già, không phải chú nói hôm nay có cuộc họp tới tối muộn à? Sao lại về sớm vậy?

Hình như nghe giọng của Lãnh Di Mạt đang hỏi mình nên Tả Bân mới quay đầu nhìn sang.

Nét mặt trầm ổn ban nãy đã được thay thế bằng một vẻ mặt đầy cưng chiều khi nhìn thấy cô, cùng nụ cười dịu dàng mang theo sự sủng nịch.

Hắn còn đưa tay ra phía trước, ý bảo cô đến với mình.

- Lại đây!

Lãnh Di Mạt không phát hiện ra điểm gì khác thường trên mặt hắn nên cũng tự tin đi qua, còn chủ động sà vào lòng hắn, ngồi gọn trên đùi hắn, hai tay mềm mại vòng qua ôm cổ của hắn, dụi dụi mặt vào bờ ngực săn chắc như một con mèo đang làm nũng với chủ.

Nhìn cô như vậy, Tả Bân cũng biết cô lại muốn quyến rũ mình như lần trước.

Hắn cũng không đẩy cô ra mà chỉ để cô thích làm gì tùy thích, còn vòng tay ra sau lưng cô, khóa chặt vòng eo nhỏ, làm cho khoảng cách giữa hai người càng gần hơn, dường như là bằng không, chầm chậm nghiêng đầu qua một bên, môi kề bên tai cô thủ thỉ mấy lời hết sức mờ ám.

- Mạt Mạt, hôm nay lại muốn sinh con hửm?

Vừa nói hắn vừa há miệng ngậm vành tai nhạy cảm của cô, thuận lợi hít hà mùi hương ngọt ngào quen thuộc trên người cô.

Lãnh Di Mạt bị hắn hỏi vậy, một phần cũng vì sợ hắn sẽ phát hiện ra chuyện hôm nay cô lén đến nghĩa trang, một phần nữa cũng vì sau khi từ nghĩa trang trở về thì cảm giác tội lỗi trong lòng cô càng lớn hơn.

Hơn nữa cô cũng đã tự hứa trước mộ của vợ chồng Tả là sẽ bù đắp lại những thiệt thòi mà Tả Bân đã phải chịu vì cô, cho nên cô đương nhiên không từ chối việc sinh con cho hắn.

- Đương nhiên, chẳng lẽ chú lại không “được” à?

Thừa biết là cô đang cố tình khiêu khích mình nhưng Tả Bân vẫn không để dễ dàng cho cô được yên ổn.

Hắn đưa tay lên nâng cằm của cô, kéo cô quay mặt sang đối diện với mình, không một dấu hiệu báo trước đã cúi đầu hôn lên vùng cổ của cô.

- Anh có “được” hay không, không phải em biết rõ nhất sao?

Bị tấn công bất ngờ như vậy, Lãnh Di Mạt cũng phản ứng lại rất nhiệt tình, chủ động hôn ngược lại vào môi của hắn, còn nhanh chóng lật ngược tình thế, đẩy hắn ngã ra phía sau nên phải dùng một tay để làm điểm tựa, cô thì leo lên ngồi giữa hai đùi của hắn, hai bên gối kề sát hai bên hông của người đàn ông.

Nụ hôn của cô càng lúc càng mãnh bạo, cuồng nhiệt và còn toát ra một chút lả lơi quyến rũ, hai tay ôm chặt cổ của hắn đã sờ xuống đến tấm lưng rộng lớn cách một lớp vải của áo sơ mi.

Tả Bân vẫn đang theo sát tốc độ của cô, lúc cô đang sờ loạn trên lưng hắn thì hắn đã kéo tuột dây áo ngủ của cô rơi xuống bả vai, từ trên môi hôn dọc theo cần cổ trắng mịn tỏa ra mùi hương thoang thoảng, lưu lại hơi thở và ấn ký của riêng mình, hôn xuống phần vai gây của cô, tùy ý khiêu khích, trêu đùa.

Lãnh Di Mạt đang trong thế bị động cũng lập tức lật ngược tình thế, hai tay cũng đang cởi từng cúc áo của Tả Bân xuống, còn rất bạo mà luồn tay vào bên trong, chạm vào cơ ngực săn chắc của hắn.

- Mạt Mạt, chúng ta kết hôn đi.

Đột nhiên câu này vang lên bên tai, động tác càn rỡ của Lãnh Di Mạt liền khựng lại ngay.

Cô phải nghiêng đầu nhìn qua mới chắc chắn được là Tả Bân vừa nói câu đó, hắn vừa nói cùng cô kết hôn.

Mối quan hệ giữa hắn và cô bây giờ không phải rất nhanh sẽ kết hôn sao, cô chính là hôn thê của hắn rồi.

Bất kỳ người phụ nữ nào nếu được nghe câu này thì chắc chắn đã vui mừng mà gật đầu ngay, và Lãnh Di Mạt của trước đây có lẽ cũng sẽ như vậy.

Nhưng bây giờ, bây giờ cô không thể nữa, vừa nghe hắn nói muốn kết hôn thôi là cô đã như nghe phải án tử cho mình vậy.

Sắc mặt cô chuyển biến khác thường, chính là vừa lo lắng vừa sợ hãi, không phải cô không muốn kết hôn với hắn, thậm chí cô đã từng tưởng tượng ra cảnh tượng ngày đại hôn của hai người không biết bao nhiêu lần, cô thực sự rất muốn được kết hôn với hắn.

Nhưng bây giờ không được nữa rồi…..

- Lão già, em, em thấy hơi mệt.

Em ngủ trước đây.

Quả nhiên.

Tả Bân đã đoán không sai, cách cô trả lời hắn và cả thái độ của cô khi nghe hắn nói muốn kết hôn.

Không phải tự nhiên mà cô lại né tránh một cách khó hiểu như vậy, nhất định là đang có chuyện giấu hắn.

Vẫn chưa vội vạch trần cô, hắn chỉ kéo cô lại, vừa vén tóc cô ra sau tai vừa nói lại mong muốn của bản thân.

- Em đã đeo nhẫn cầu hôn của anh rồi, không phải cũng đến lúc chúng ta nên kết hôn rồi sao? Anh muốn cho em một danh phận để em ở bên cạnh anh, đường đường chính chính làm vợ anh.

Lãnh Di Mạt bây giờ lại rất sợ chuyện kết hôn mà hắn đang nói đến.

Cô đã quyết định sẽ ở bên cạnh hắn như vậy cả đời để bù đắp cho hắn, sinh con cho hắn, nhưng cô không có tư cách đòi hỏi hắn làm gì cho cô nữa, càng không có tư cách đòi được một danh phận.

Cô vốn không xứng với danh phận phu nhân của hắn nữa.

Chiếc nhẫn cầu hôn này, lẽ ra cô nên trả lại cho hắn, chỉ là cô vẫn không nỡ mà thôi.

- Lão Tả, em, em xin lỗi, em đã nghĩ rất lâu rồi.

Thực sự xin lỗi, em không thể kết hôn với chú được.

Cuối cùng cô cũng phải ép bản thân nói ra rồi.

Nhưng cô lại không có đủ dũng khí để nhìn thẳng vào mắt của hắn để nói, vừa cúi mặt vừa nói khiến cô càng thêm hèn mọn.

Tả Bân hình như cũng đã đoán được câu trả lời này của cô nên cũng không bị kích động gì nhiều nữa, chỉ là chính tai nghe cô nói vậy thì đúng là không thể nào chấp nhận ngay được, hắn vẫn phải cố áp chế cảm xúc hiện tại, giữ vững bình tĩnh để hỏi cô.

- Vì sao? Em cho anh một lý do đi.

Tại sao đột nhiên lại không muốn kết hôn nữa? Không phải em đã nói cả đời chỉ gả cho anh sao?

Đối diện với những câu chất vấn của hắn, Lãnh Di Mạt đã đau đến ngẹt thở nhưng vẫn phải giả vờ như mình còn ổn.

Đúng vậy, cô từng nói cả đời này chỉ gả cho mình hắn, bây giờ dù cô không kết hôn với hắn nữa nhưng cô cũng không hề nuốt lời, lời hứa đó cô vẫn giữ, không gả cho gả và cả đời này cô cũng không gả cho ai cả, cô sẽ mãi mãi ở bên cạnh hắn như vậy, dù sau này hắn phải kết hôn với một người khác.

- Không có lý do gì cả.

Chỉ đơn giản là không muốn kết hôn thôi.

Em vẫn còn trẻ, còn muốn tự do thêm vài năm, chưa muốn kết hôn sớm như vậy.

Ngay cả lý do để thuyết phục mà cô còn nghĩ chưa ra nữa.

Tả Bân vừa nghe xong đã bật cười, giống như đang chế giễu chính mình lại cũng như đang chế giễu lý do cô đưa ra.

- Vậy anh hỏi em, em là không muốn kết hôn hay là em không muốn kết hôn với anh?

Câu hỏi này của hắn đã sớm có mục đích rõ ràng rồi.

Mà Lãnh Di Mạt có lẽ vẫn không phát hiện ra điểm bất thường đó nên vẫn chọn cách né tránh, cứ nói đại một lý do bất kỳ thôi.

- Như nào mà chẳng như nhau chứ.

Em không muốn kết hôn bây giờ cũng đâu có nghĩa là sau này em sẽ không kết hôn.

Chỉ là chú thì không giống em, chú già hơn em mà, cho nên cũng đâu đợi được.

Nói ra những lời này, cô không khác gì đang tự cầm dao đâm thẳng vào tim mình cả.

Có trời mới biết cô rất rất muốn kết hôn với hắn, nhưng cô lại là con gái của Lãnh Di Tu, là con gái của tên đồ tệ đã giết cả gia đình hắn trong một đêm, cô lấy tư cách gì để gả cho hắn đây.

Tả Bân lại chỉ bật cười, một giây sau thì biểu cảm liền thay đổi hẳn, chính là nghiêm túc đến mức tức giận.

- Đúng vậy, em không muốn kết hôn với anh.

Nhưng lý do em không muốn kết hôn với anh không phải là vì những lý do vớ vẩn mà em đã nói, mà chẳng phải là vì em nghĩ mình không còn đủ tư cách để làm vợ anh à?

Một câu hỏi của hắn đã đủ làm cho Lãnh Di Mạt phải giật bắn mình, trợn tròn mắt nhìn hắn với vẻ mặt đầy hoang mang, sau đó liền vội vàng né tránh ánh mắt dò xét như lưỡi dao của hắn.

Luống cuống nằm xuống giường, còn kéo chăn đắp tới cổ và quay lưng về phía hắn, chỉ mong hắn sẽ không tiếp tục đề cập đến chuyện này nữa.

- Chú nói linh tinh gì vậy? Em mệt rồi, không muốn nói chuyện này nữa, chú để em ngủ đi.

Đã nói đến đây rồi thì sao Tả Bân có thể dừng lại nửa vời được chứ.

Hắn cười khẩy một tiếng, thản nhiên nói ra chuyện tiếp theo.

- Anh đã nghe hết rồi.

Em hỏi vị trí nghĩa trang của Tả gia, không phải vì đã biết chuyện của Tả gia rồi sao? Em biết ân oán giữa anh và cha em nên mới hành động kỳ lạ như vậy? Anh nói không sai chứ?.

: Muốn Trả Nợ Cho Anh

Lúc này Lãnh Di Mạt hình như đã nghe được cả tiếng tim đập của mình rồi. Cô dám nhúc nhích một chút nào, càng không dám quay đầu lại nhìn hắn, chỉ có thể nằm bất động, giả vờ như đã ngủ say. Hắn, hắn thế nào mà lại phát hiện ra cô đã biết hết mọi chuyện rồi? Cho nên vừa nãy hắn nói muốn kết hôn chẳng lẽ chỉ là đang thử cô thôi ư?

Thấy cô vẫn nằm bất động không chịu phản ứng gì, Tả Bân thừa biết là cô vẫn còn chưa ngủ, cho nên hắn mới tiếp tục nói với cô.

- Tại sao em không nói gì nữa? Là bởi vì anh nói đúng rồi à? Anh thà rằng em cứ oán hận anh như trước cũng không muốn em mang cảm giác tội lỗi như bây giờ. Em biết cứ nhìn em như vậy thì anh càng cảm thấy bản thân rất vô dụng và ích kỷ không?

Vì chưa ngủ nên từng câu từng chữ mà Tả Bân vừa nói, Lãnh Di Mạt đều nghe không xót. Cô cũng không còn nhẫn nhịn thêm được nữa, lật chăn qua một bên và ngồi bật dậy, quay mặt đối diện với hắn, vừa nói mà nước mắt vừa lăn dọc hai bên má.

- Vậy cho nên chú mới giấu em? Chú không muốn em biết sự thật là vì sợ em sẽ thấy có lỗi đúng không? Chú muốn em hiểu lầm chú cả đời này à? Tại sao lại im lặng không chịu giải thích gì như vậy hả? Cha của em đã giết cả gia đình chú, chú chờ đợi hơn hai mươi năm ở Xích Bang chỉ để trả thù ông ấy, nhưng chú không giết ông ấy, chú không giết ông ấy tại sao lại im lặng nhận hết như vậy hả?

Càng nói thì cô càng không giữ nổi được bình tĩnh nữa, kích động mà hét lên, nuốt nước mắt liên tục chảy ra để nói từng câu từng chữ trong nghẹn ngào.

- Chú tưởng mình làm vậy vĩ đại lắm sao? Tưởng mình cao thượng lắm à? Chú như vậy mới chính là ích kỷ và hèn nhát đấy. Chú không hiểu, chú thực sự không hiểu em. Chú nghĩ mình có thể che giấu sự thật bao lâu? Có thể giấu cả đời không?

- Em đã oán hận chú suốt ba năm đấy, chú biết cảm giác của em sau khi biết hết mọi chuyện kinh khủng và tồi tệ đến mức nào không hả?

Cô dùng hết sức để gào lên, nước mắt cũng rơi xuống nhiều hơn, khóc đến sức cùng kiệt lực. Thậm chí khi Tả Bân muốn giúp cô lau nước mắt hay là ôm cô lại thì cô đều hất thẳng ra ngay và lại tiếp tục chất vấn.

- Ai cũng biết hết cả, các người ai cũng biết hết mọi chuyện. Nhưng chỉ riêng em là không biết gì cả. Em như một con ngốc chẳng hề hay biết ai mới là người sai, ai mới là người mang nợ. Chú một mình chịu đựng suốt hơn hai mươi năm, trong khi một chút em cũng không biết. Đây là cách mà chú yêu em sao? Là tình yêu mà chú vẫn luôn nói sao?

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đối diện với cô nhưng khi nhìn cô khóc thương tâm như vậy thì Tả Bân cũng đau lòng không kém gì cô, thậm chí còn đau hơn cả cô nữa. Hắn muốn được ôm lấy cô, được an ủi vỗ về cô, nhưng chỉ cần hắn đến gần thì cô lại cương quyết đẩy hắn ra xa.

- Mạt Mạt, anh không phải có ý đó. Em nghe anh nói đã, thực sự anh chỉ là sợ nếu em biết chuyện thì sẽ đau lòng như vậy. Anh đã chịu đựng hơn hai mươi năm và bây giờ anh cũng đã học được cách buông bỏ, cho nên anh chỉ mong em sẽ không vì những chuyện trong quá khứ mà dằn vặt tự trách. Vì đó không phải lỗi của em, em không làm gì sai cả, cho nên em không cần phải mang cảm giác như mình đã nợ anh vậy, anh không muốn chút nào cả.

Nghe hắn nói vậy, Lãnh Di Mạt càng kích động hơn, cô vùng vẫy thoát khỏi vòng tay hắn, càng sợ hãi việc hắn dịu dàng an ủi mình, sợ cái cách bao dung khi hắn ôm mình. Cô vừa cố gắng nín khóc vừa nói tiếp.

- Lão già, chú đừng nói nữa. Cho dù chú nói gì thì em cũng không thay đổi quyết định đâu. Chú nói không sai, em chính là vì thấy có lỗi với chú nên mới không thể kết hôn với chú được.

Cho dù đã nói rõ mọi chuyện nhưng Lãnh Di Mạt vẫn kiên quyết giữ quyết định như cũ là không muốn kết hôn với hắn. Nhưng đây cũng là mục đích tối nay của Tả Bân, hắn nhất định phải thuyết phục được cô thay đổi quyết định, đồng ý kết hôn với hắn. Hắn kéo cô vào trong ngực, vòng tay ôm chặt lấy cô, dễ dàng chế ngự được lúc cô cứ phản kháng lại.

- Mạt Mạt, em vẫn không hiểu sao? Anh không cần em tự trừng phạt bản thân như bây giờ. Em nói em nợ anh, vậy anh cũng nợ em rất nhiều, chúng ta coi như hòa rồi được không? Đừng tự giày vò bản thân vì những chuyện không phải do em gây ra nữa. Em nói muốn sinh con cho anh, bây giờ anh đã hiều tại sao rồi, em muốn dùng cách này để bù đắp lại chuyện hai mươi năm trước, nhưng lại không muốn kết hôn với anh vì em tự mình cho rằng em không xứng có được một danh phận? Mạt Mạt, em nghĩ đây là những điều anh muốn sao? Anh chỉ muốn em sống hạnh phúc, mỗi ngày đều vui vẻ, anh muốn đem hết tất cả những thứ tốt đẹp nhất cho em, chứ không phải để em sống với cảm giác tự trách như vậy.

Lãnh Di Mạt dùng hết sức để đẩy hắn ra, càng khóc nhiều hơn nữa.

- Đủ rồi, lão già, đừng ép em nữa. Em không muốn tiếp tục nói chuyện này nữa, dù chú có nói thêm thì em vẫn không thay đổi quyết định đâu, em không thể kết hôn với chú được. Em chỉ cần có thể ở bên cạnh chăm sóc chú như vậy là được, em có thể làm tất cả mọi thứ cho chú, em không cần chú cho em gì cả, như vậy em càng thấy mình tệ hơn nữa.

Lần này thì Tả Bân không hành động thêm gì nữa, chỉ giữ nguyên tư thế lúc bị cô đẩy ra. Hắn hơi cúi đầu mà bật cười, nụ cười lại mang theo vài phần châm biếm.

- Làm mọi thứ cho anh? Vậy em biết thứ anh cần là gì không? Anh muốn chúng ta kết hôn, em làm được không?

Cho dù hắn đã dùng cách này để ép buộc mình nhưng Lãnh Di Mạt vẫn cương quyết từ chối, cô đưa tay lên để lau sạch nước mắt, ngước đôi mắt đỏ hoe mà nhìn hắn, khẳng định lại lần nữa.

- Em xin lỗi, duy chỉ có yêu cầu này thì em không thể đáp ứng chú được. Em xin lỗi, em không thể kết hôn với chú. Em không xứng có được danh phận này nữa.

Rốt cuộc cô vẫn không thay đổi, cô thực sự không thể quên được những chuyện đã nghe được, nhất quyết cho rằng bản thân phải trả nợ thay cha mình sao? Cô lại cho rằng mình đang mắc nợ hắn nên mới không xứng với hắn. Cho dù hắn có nói gì thì cô cũng không thể gạt bỏ được cảm giác tội lỗi và kiên quyết muốn làm một nô lệ thay vì phu nhân của hắn.

- Được! Nếu em vẫn muốn như vậy thì chúng ta chia tay đi.

Câu này của hắn như một lưỡi dao đâm thẳng vào chính lồ ng ngực của mình, cũng là đâm thẳng vào tim của Lãnh Di Mạt. Cô ngước nhìn hắn, đôi mắt đỏ hoe lại bắt đầu trở nên ươn ướt, rất muốn nói gì đó nhưng lời cứ đến cửa miệng là lại như đang mắc xương cá vậy, không thể nào thốt ra được.

Tả Bân im lặng nhìn cô một lúc, sau đó mới nói tiếp, thái độ cũng kiên quyết không kém.

- Em muốn ở bên cạnh anh làm những việc này như đang trả nợ thì anh không cần, anh nhận không nổi. Nếu em đã không muốn anh đối xử tốt với em hay là chịu trách nhiệm với em cả đời thì anh cũng không cần em phải làm gì cho anh cả, thà rằng em cứ quên anh đi cho rồi, đừng mang cảm giác tự trách ở bên cạnh anh.

Khoảnh khắc nghe hắn nói ra câu đó thì trái tim của Lãnh Di Mạt đã chết lặng rồi, chỉ có thể giương mắt nhìn hắn đang đứng lên rồi đi ra khỏi phòng. Tiếng đóng cửa vang lên cũng giống như đâm thẳng vào tim cô, nước mắt cuối cùng cũng trào xuống như mưa. Cô vừa uất ức vừa đau lòng mà nằm xuống, kéo chăn che kín qua mặt rồi khóc nức nở.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio