Trong lúc mọi người đang hì hục treo bảng hiệu cá nhân để mang ra đấu giá thì bên này ở đâu đó lại có người hoặc nhóm người rất bận rộn.
- Đúng, đi thẳng rẽ phải phòng thứ 1.
Ở dưới bàn làm việc có trong đó.
Làm nhanh rồi về.
Người vừa lên tiếng hướng dẫn cho kẻ đột nhập không ai khác chính là Cố Tâm.
Hôm nay cô ta bận không đến là đang có ý đồ bất chính với mớ tài liệu mật của Lục thị và đã ....!thành công.
Buổi đấu giá hôm nay chủ tịch Lục thị không góp mặt mà chỉ để trợ lí thay ông đi vào những phút cuối cùng.
Tuy cũng là góp mặt nhưng chẳng đấu giá thứ gì quan trọng như đã nói.
Lấy được đồ mình cần kẻ kia lập tức rút lui không chút dấu vết hay sơ hở nào, hoàn toàn biến mất như chưa từng tồn tại.
......!Sáng hôm sau...
- Chết tiệt, con đã chuẩn bị kĩ như thế sau ông nội lại không để chúng ta đi?
Lục Quang nghe con trai nói thì khẽ thở dài nhấp ngụm trà nóng từ tốn nói.
- Còn không phải ông đang ủng hộ anh con mua miếng đất đó xây nhà cưới cho cháu dâu sao?
Lục Hải nghe ba mình nói xong liền tức anh ách thở phì phò ngồi xuống ghế.
Thôi thì ngay từ đầu ông nói vậy không phải tốt hơn sao? Sao nhất thiết phải để anh ta tốn công tốn sức như thế rồi nói hủy là hủy?.
Là con trai, ông ta không thể không hiểu ý của ba mình nên chỉ nhìn con trai đang tức xì khói nói.
- Ông là muốn thử sự kiên nhẫn của con.
Một câu thôi anh ta liền hiểu, ông nội đang chú ý đến anh ta.
Cũng phải thôi, Lục gia chỉ có hai người cháu trai.
Hiện tại Lục Thế Minh đã có tập đoàn riêng, ông cũng đã cho anh ta ít cổ phần tự thế phát triển thì hiện tại chỉ còn mỗi anh ta.
So với số cổ phần còn lại cộng thêm Lục thị đã có chỗ đứng, tính chung lại thì anh ta cũng không thua gì Lục Thế Minh.
- À phải rồi ba, con có vài thứ cho ba xem...
Nói rồi anh ta đi về phía bàn làm việc của mình.
Mở khóa tủ bàn làm việc định lấy gì đó...!kết quả...!trống không?
- Đâu rồi?...!rõ ràng là ở đây kia mà?...!Âhhhh sao sao lại không tìm thấy?
- Có chuyện gì vậy?
Nghe con trai càm ràm nhăn nhó, ông ta liền hỏi.
- Mất rồi, tập tài liệu doanh thu và nguồn cung quan trọng đã mất rồi.
Rõ ràng con đã để ở tủ và khóa lại....
Khuôn mặt cau lại, Lục Quang trầm ngâm một chút.
An ninh Lục thị từ khi nào có vấn đề?
- Mau xuống phòng an ninh xem camera lại đi.
…...
Trong khi Lục thị đang loạn cào cào thì bên cặp đôi nọ vẫn vô cùng nồng nhiệt.
- Lục Thế Minh, tên giống nhà chú aaas~~
Đang ôm người đẹp trong lòng ngủ ngon say thì nghe tiếng cô hét làm hắn lười biếng mở mắt dậy.
- Bé con, sao lại gọi anh là chú nữa rồi? Ai đã chọc gì, mà em giận thế?
Nhìn hắn thản nhiên như không, cô cố nuốt cơn tức giận xuống phồng má đỏ mặt quát.
- Là tên nào nói anh sẽ nhẹ nhàng? Là tên hỗn đản nào nói chỉ một Bây giờ anh nhìn xem, em nhìn ra cái bộ dạng gì rồi?
Nghe cô mắng, hắn cười khẽ.
Trên người cô, từ cổ đến chân đều là dấu hôn đỏ mắt.
Đặt biệc là nơi ấy không nhưng có dấu hôn mà còn có dấu răng.
Ừm, da cô trắng nên càng nhìn trông càng đẹp mắt.
Nhìn nụ cười đê tiện đó cô liền không nhịn được ném gối vào người hắn.
Cái gì mà anh đấu thầu thành công mình đi ăn nhé, kết quả là ăn xong bữa chính thì cô thành bữa phụ rồi.
Hậu quả của việc quá độ đêm qua là hiện trạng cô đầu bù tóc rối, đau eo, mỏi lưng trên người thì như phát bang dị ứng đỏ chói bởi vô số dấu hôn vậy mà hắn còn tự hào cười?
- Ai bảo vợ anh đáng yêu như vậy, quyến rũ như vậy ăn một lần liền cảm thấy không đủ cần phải bồi thêm.
Cô nghe lời ngụy biện kia liền xùy một cái rồi không thương tiếc nhìn lấy anh mà nằm xuống xoay lưng lại nằm thêm một lúc để mặc ai kia ôm lấy mình.
Ông chú già nhà cô hơn cô 12 tuổi, sinh nhật thứ 20 của cô phải còn hơn nửa năm mà ông chú này chỉ còn vài tháng.
Vậy có nghĩa vài tháng nữa chú sẽ 32 tuổi?.
Già như vậy sao?
Nghĩ về số tuổi của người nào đó mà cô thở dài.
Chú ấy 32 rồi, tuy tuổi thì cao đấy nhưng giao diện chỉ như 23 mà thôi.
Chưa kể về phương diện kia lại hoạt động tốt như vậy....
Nghĩ một chút làm cô thấy xấu hổ không thôi, nằm một lúc lại ngủ trong vòng tay anh lúc nào không hay.
…………
Nhạc Phong nhìn hắn đang nhấm nháp ly rượu trên tay lại thiếu đòn hỏi.
- Sao nay được " thả " vậy bạn hiền?
Liếc lấy bạn mình một cái, hắn ngả người lười biến trả lời.
- Tôi có bị gò bó đâu mà được thả? Tôi là người có quy củ không như cậu.
Nhướn mày cau có nhìn sang kẻ lười biến kia hỏi.
- Như tôi? như tôi làm sao?....
- Tôi thấy hay là cậu tìm người yêu rồi cưới nhanh đi.
Tốt nhất là tìm một người cá tính một chút, hung dữ một chút.
- Cậu điên à, bổn công tử còn chưa chơi đủ.
Cưới vợ sớm làm gì chứ?
Nghe vậy hắn phì cười, Hoắc Thành ở phía đối diện cũng không khỏi hóng hớt.
Mỗi khi ba người bọn họ tụ tập thì anh ta lúc nào cũng xem được màn đấu khẩu của hai người bọn họ.
Tuy Lục Thế Minh mang danh là kẻ ít nói, nhưng mỗi câu nói ra đều có sức sát thương cực lớn.
Chắc chắn câu tiếp theo sẽ đậm mùi khịa cho xem.
- Làm gì à? Đương nhiên là để cô ấy khóa cái mõm của cậu lại rồi.
Nói gì nói lắm thế, đã vậy còn hay ngứa đòn đi chọc điên người khác.
Hoắc Thành nhịn không được bật cười...
- Đúng vậy, đúng vậy.
Cần có người quản cái nết của cậu ta lại.
Bị đưa vào thế bí, Nhạc Phong tạch lưỡi đánh sang chuyện khác.
- Cậu nói xem, hôm nay vì sao lại rãnh rỗi đến mức giờ này lại ra đây kiếm chuyện với tôi.
Vụ đấu thầu lớn kia không đủ thu hút sự bận rộn của cậu à ?
- Đúng là có bận một chút, nhưng sức hút của công việc làm gì có cửa so với sức hút của vợ tôi?