Ba...!là con đây.
Con có chút hồ sơ cần ba kí.
Con vào nhé.
Âm thanh kia làm cả hai chết lặng nhưng ông phản ứng nhanh nói vọng ra.
- Con chờ...!một chút.
Tay đã vặn nắm cửa nhưng khi nghe ba mình nói thế anh ta vẫn giữ tay lại không đẩy cửa bước vào.
Để tránh con trai không sinh nghi, ông vội rút ra vọng chưa được giải phóng mà sưng tím.
Nhìn xuống chiếc vừa bị mình cắm đến nhầy nhụa nước làm ông chậc lưỡi nhịn xuống.
Túm lấy Cố Tâm nhét xuống chân bàn rồi sửa sang lại phần áo sộc xệch kéo sát chân ghế ngồi lại ngay ngắn.
Cố gắng tranh thủ thời gian thật ngắn để tránh con trai nghi ngờ.
- Con vào đi.
Nghe được tiếng ba, anh ta đẩy cửa bước vào.
- Ba, đây là dự án mới con cần ba kí xác nhận ạ.
Thaya con trai đến gần mình ông ta khẽ nuốt nước bọt.
Cảm giác tội lỗi cộng sợ hãi làm mặt ông trắng bệch lắp bắp nói.
- Con...!để...!đấy ba kí.
Lại kia ngồi chờ đi.
Dù hơi bất ngờ nhưng Lục Hải vẫn làm theo, chỉ thắc mắc hôm nay ba anh ta thật lạ.
Cố Tâm bất ngờ bị ấn xuống áo chưa chỉnh tề, váy chưa kịp mặc.
vọng đã thắp lên chưa đủ để hạ xuống liền cảm thấy thân dưới trống rỗng ngứa ngáy.
Cô ta đảo mắt thấy chân ông đang để đấy, đầu liền nảy ra một ý.
Cô ta tháo giày ông, ông cảm nhận được nhưng lại chăm chú vào hồ sơ mặc cô ta làm càn.
Một lúc sau chỉ thấy đầu ngón chân ướt át mới lén đưa mắt nhìn xuống.
Không nhìn thì thôi, nhìn rồi lại thấy vọng dâng trào.
Cố Tâm vậy mà lại dùng ngón chân của ông nhét vào nhỏ đang rỉ nước mà nhấp nhẹ.
Tay cô ta lại vuốt lấy c*ự v*ật của ông lên xuống đều đặn rồi cho vào miệng b*ú mút ngon lành.
Bàn tay non mềm mân mê hai hòn bi, đầu lưỡi láp phần đầu nấm rồi lại từ trên ngọn xuống góc làm ông kích thích đến phát điên.
" hừ "
- Ba, sao vậy?
Vừa làm mà lại có người hơn nữa người đó lại là con trai mình làm ông ta căng cứng người.
- Ba...!chắc ba lại đau dạ dày ấy mà.
Cố kiềm nén tiếng rĩ bằng từng hồi thở dốc.
Ông vội nhìn xuống dưới trừng mắt với Cố Tâm, bị ông nhìn, cô ta không sợ ngược lại còn mút mạnh hơn làm ông không kìm được trực tiếp .
- Hừm.......!xong...!xong rồi.
Con đi triển khai đi...!có cần gì thì...!gọi ba.
Lục Hải lấy xong giấy tờ liền nhanh chóng đi ra ngoài đóng cửa lại.
Lúc này ông ta mới thở phào nhẹ nhỏm, trực tiếp lôi kẻ cố ý vừa rôi lên xoay lại vỗ bôm bốp vào .
- Cố Tâm, em to gan thật.
Nói xong ông nhanh chóng đứng dậy, tay nâng lấy gậy nhắm ngay nhỏ trực tiếp vào.
- Nếu em đã có lòng thì tôi có dạ.
em con nữ thèm đ* này.
............................
- Thưa ông chủ, nhiệm vụ ông giao chúng tôi đã hoàn thành.
Một kẻ đàn ông ăn mặc kín đáo đội mũ chùm đeo mắt kính đang đứng đối diện trước mặt người đàn ông đang trễm trệ ngồi báo cáo.
- Ừm, làm tốt lắm.
Đây, tiền cọc và tiền thưởng cho cậu.
Nhận lấy số tiền dày cộm trong bao thư làm hắn ta cười hài lòng.
- Cảm ơn ông chủ.
Tôi đi trước, khi nào có việc cứ gọi cho tôi.
Nhìn theo bóng lưng người kia, Cố Thành lấy xấp ảnh cầm trên tay ngã người tựa vào ghế thoải mái xem ảnh.
- Chà chà...!sắc nét đấy chứ.
Nhiều thế cơ à...còn có video nữa đúng là làm việc năng suất thật.
Cầm chiếc USB trên tay cắm vào máy tính rồi mở lên.
Nội dung trong kia làm ông ta nham nhở cười.
Đúng là hình ảnh nóng bỏng mắt, rõ tới từng lỗ chân lông thế cơ mà.
Đã vậy âm thanh cũng cực kì tốt.
Nhìn thước phim kia, từng âm thanh, từng cử chỉ làm ông ta nhịn không được lôi ra vọng của mình mà s..ục.
- Đồ tôi đã qua, dùng được chứ Lục Quang?
Không ai biết Cố Thành sẽ làm gì tiếp theo, chỉ thấy nụ cười biến thái đầy đê tiện của ông ta mà đoán sắp có chuyện không lành....
....!Vài tuần sau đó.....
Quán bar nổi tiếng ở Hải Thành.
Sau khi bàn chuyện hợp tác thành công, Lục Hải và vị đối tác thoải mái nhâm nhi rượu.
- À ngại quá.
Tôi xin phép ra ngoài một chút.
Đúng là khá lâu rồi anh ta mới vào lại bar mà uống rượu.
Kể từ ngày thấy được sự thành công của anh hắn - Lục Thế Minh, hắn đã buông bỏ hơn thua.
Hắn đã quyết tâm phải tự nổ lực cố gắng hơn nữa nhờ vậy mà hắn mới có ngày hôm nay.
Mặc dù cái bóng của anh trai hắn quá lớn nhưng với tình hình hiện tại, hắn cũng thấy bản thân đã rất cố gắng.
Vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh hắn bắt gặp anh trai đang đứng đấy như vừa gọi điện thoại xong.
- Anh.
Nghe tiếng gọi, Lục Thế Minh quay người thì thấy cậu em cùng cha khác mẹ của mình đang đứng đấy nhìn mình.
- Ừm.
- Anh, sao lâu quá anh không đưa chị dâu nhỏ về nhà chơi.
Ông rất nhớ anh và chị dâu nhỏ.
Dù không biết lí do vì sao anh ta lại gọi chị dâu nhỏ nhưng cũng làm hắn khá hài lòng.
Cậu em trai này ít ra có não .
- Tôi bận quá thôi.
Công việc của cậu ổn chứ?
Biết anh trai kiệm lời, hắn cũng không lạ gì nên nói thẳng.
- Mọi thứ đều ổn.
À mà anh...!người anh bảo em để ý em thấy kì lạ sao sao ấy.
Người kia trong lời Lục Hải chẳng ai khác ngoài Cố Tâm cả.
Nhưng kì lạ? cô ta đã làm gì, Cố Thành lại có âm mưu gì tiếp sao?
- Cô ta lấy cắp thông tin à?
- Không phải.
Dạo này em thấy cô ta và ba mình cứ là lạ làm sao ấy.
Theo như kinh nghiệm hơn nửa đời người ăn chơi của mình...!em...!thấy có vấn đề.
Nghe vậy Lục Thế Minh khẽ nhíu mày.
Cố Thành cài cô ta vào Lục thị hắn không thể trực tiếp ngăn cản.
Lúc trước cô ta muốn quyến rũ hắn và Lục Hải đều không thành.
Không lẽ cô ta lại chuyển đối tượng qua ba hắn?
- Cậu theo dõi họ một chút nếu không muốn gọi cô ta là dì.
Nói thêm vài ba câu hai người họ lại tách nhau ra đi về hướng ngược lại lo chuyện của mình.
Chỉ là Lục thế Minh hắn tự hỏi, góp cuộc nhà họ Lục của hắn đã gây ra lỗi lầm gì với Cố Thành mà ông ta năm lần bảy lượt nhắm vào như thế.
Góp cuộc thứ ông ta muốn là gì?.