Mở cửa xe, Tôn Duy bước vội vàng vào bên trong khách sạn Thống Nhất. Đưa mắt nhìn xung quanh, toàn người với người, ai cũng ăn mặc sang trọng nhưng anh không tìm thấy Đỗ Như hay Nguyễn Thái Bá. Không nghĩ ngợi nhiều, Tôn Duy chạy nhanh đến quầy tiếp tân, sốt sắng hỏi nhân viên đứng quầy:
- Cho hỏi, có phải lúc nãy giám đốc Nguyễn Thái Bá của công ti Bá Nghiệp đến đây đặt phòng bàn chuyện với đối tác?
Thấy nhân viên tiếp tân gật đầu, Tôn Duy mừng rỡ:
- Ở phòng số mấy?
Người nhân viên bắt đầu nhìn Tôn Duy với ánh mắt dò xét lẫn e dè. Đối diện, như hiểu ra điều đó, anh chàng họ Tôn nhanh trí nói thêm:
- Tôi là nhân viên kế toán công ti Hoàng Hiệp, đối tác của Nguyễn giám đốc. Giám đốc Đỗ vừa gọi điện yêu cầu tôi mang tài liệu đến đây. Ban nãy đi gấp, tôi chưa kịp hỏi giám đốc họp ở phòng nào.
Bức hình trong tấm thẻ nhân viên kế toán cùng bìa hồ sơ Tôn Duy đưa ra khiến lông mày người tiếp tân dãn dần, sự dò xét cũng biến mất. Mau chóng, người này nói số phòng cho anh biết. Chẳng kịp cảm ơn là Tôn Duy đã phóng như bay vào thang máy. Anh có thói quen mang theo bìa hồ sơ loại nhỏ đựng vài giấy tờ tuỳ thân linh tinh. Bây giờ thì anh đang thầm cảm ơn cái tính cẩn thận của mình.
Không gian trong căn phòng nửa sáng nửa tối trở nên yên tĩnh đến mức ngột ngạt. Và người cảm thấy điều đó không ai khác chính là Đỗ Như. Từ lúc nghe Thái Bá nhắc đến Tôn Duy thì cô hoàn toàn rơi vào tình thế khó xử. Một mặt Đỗ Như muốn đứng dậy rời khỏi cái nơi kinh khủng này ngay lập tức nhưng mặt khác, cô lại không cho phép mình làm vậy vì có hai thứ đang giữ chặt chân mình: Hoàng Hiệp và Tôn Duy. Cả hai đều quan trọng, vì thế trở thành điểm yếu của cô. Dường như để thêm phần kịch tính, Nguyễn Thái Bá còn nói:
- Tôi đã cho người điều tra gia đình Tôn Duy. Hắn ta có mẹ già bệnh nặng và bốn đứa em gái còn đi học, thêm cô vợ xinh đẹp đang làm việc trong Bá Nghiệp. Sẽ ra sao nếu tôi gây áp lực cho hắn và gia đình? Hẳn, giám đốc Đỗ cũng hình dung ra được hậu quả. Hắn sẽ sống dở chết dở.
Lắng nghe lời đe doạ bẩn thỉu cùng tiếng cười thích thú của ông ta, Đỗ Như thêm căm phẫn. Cả người như run lên nhưng cô tự nhủ phải kìm chế, nếu không tình hình sẽ càng tồi tệ hơn nữa. Không chỉ cô mà còn nhiều người khác.
- Còn công ti Hoàng Hiệp thì sao nhỉ? Hiện giờ nó như ngọn đèn trước gió. Chỉ cần tôi ra tay thì cái thứ cỏn con đó sẽ sụp đổ. Chắc giám đốc Đỗ không muốn tâm huyết cả đời của bố mẹ mình bị huỷ hoại trong tay cô chứ? Và mấy ngàn nhân viên của công ti, cô sẽ ăn nói ra sao với họ đây?
Đầu óc nữ giám đốc trẻ gần như trống rỗng khi nghe rõ từng lời của Thái Bá. Chúng len lỏi vào từng ngóc ngách trong bộ não trắng xoá của cô chẳng khác gì loài ký sinh kinh tởm. Chúng khiến Đỗ Như rơi vào vòng bế tắc cùng cực, và sự đấu tranh dữ dội giữa một bên là cá nhân mình còn một bên là lợi ích của tất cả mọi người. Ông trời thật tàn nhẫn khi đẩy cô vào tình thế khó xử này.
- Nếu... tôi đồng ý thì ông có hứa sẽ làm đúng những gì đã nói? - Đỗ Như hỏi khẽ, những câu từ phát ra bỗng chốc nhẹ tênh.
- Tất nhiên. Tôi xem em là báu vật, chỉ cần em muốn thứ gì tôi đều đồng ý. - Dường như, Thái Bá rất phấn khích nên liền thay đổi cách xưng hô.
Hướng cái nhìn bất động về phía trước, bàn tay giữ con dao rọc giấy cũng dần thả lỏng khi Đỗ Như quyết định buông một câu sau cùng:
- Tôi chấp nhận thoả thuận này.
Bấy giờ, Thái Bá mới nở nụ cười đắc thắng. Kết quả không nằm ngoài dự đoán của vị giám đốc đó. Cuối cùng, ông cũng đã có được đoá tường vi mình luôn khao khát. Thái Bá tưởng tượng cảnh mình trút bỏ hết mọi thứ trên người Đỗ Như xuống và ngắm nhìn cơ thể đẹp đẽ của cô, thấy nó run rẩy trong sợ hãi. Bao nhiêu loại phụ nữ, người đàn ông đó đều đã "nếm" thử riêng Đỗ Như thì chưa. Cô gái trẻ ương bướng này khiến ông cảm thấy mới mẻ. Ông muốn xem Đỗ Như sẽ mang lại cho mình cảm giác tuyệt vời như thế nào. Với những ham muốn dữ dội ấy, Thái Bá lập tức cúi người rồi hôn hít liên hồi vào cổ và sau ót Đỗ Như, đôi tay cởi nhanh chiếc áo vest trên người cô.
Còn Đỗ Như, cô ngồi yên để mặc Nguyễn Thái Bá sờ soạng khắp người mình. Đầu óc cô gái trẻ trống rỗng, chẳng hề tồn tại bất kỳ hình ảnh hay ý thức nào. Khi bàn tay bẩn thỉu của Thái Bá chạm vào những chiếc cúc áo sơ mi và sắp mở bung nó thì Đỗ Như khép mắt lại. Đêm nay, mọi thứ sẽ kết thúc. Vì vậy cô buông xuôi tất cả, cơ thể và cảm xúc của chính mình, thậm chí là hơi thở...
Rầm! Tiếng mở cửa phòng thô bạo đột ngột vang lên. Dường như âm thanh ấy mới thật sự kết thúc cái việc xấu xa kinh tởm sắp diễn ra trong căn phòng này. Giật mình, Thái Bá ngừng hành động đang làm lại còn Đỗ Như thì liền mở mắt ra. Cả hai không giấu nổi kinh ngạc khi thấy Tôn Duy đứng thở hổn hển ngay cửa phòng. Và chẳng nói chẳng rằng, anh sải bước dài đến gần chỗ hai người nọ đồng thời túm lấy cổ áo Thái Bá kéo giật lại đồng thời giơ tay đánh mạnh vào mặt ông ta.
Do quá bất ngờ trước cú đánh trời giáng kia, vị giám đốc họ Nguyễn ngã nhào xuống bàn khiến đồ vật trên đó rớt liên tiếp. Âm thanh đổ vỡ vang lớn. Vẫn chưa hạ được cơn giận dữ điên cuồng, Tôn Duy tiếp tục kéo vực Thái Bá dậy và tung cú đấm thứ hai vào mặt bên kia của ông ta. Lần này sức ra đòn còn mạnh hơn ban nãy. Vừa đấm tới tấp vào mặt vào người Thái Bá, Tôn Duy vừa đay nghiến:
- Khốn nạn! Bỉ ổi! Đốn mạt! Đê tiện như ông mà cũng là giám đốc sao? Hết cướp vợ người ta rồi giờ lại định cưỡng ép cô gái khác! Ông có biết liêm sỉ không? Hôm nay, tôi phải đánh chết kẻ háo sắc ghê tởm như ông!
- Mày... Thằng khốn...! - Bị đánh khốc liệt, Thái Bá chỉ nói được vài từ.
Trong khi Tôn Duy không ngừng đánh Thái Bá thì Đỗ Như không rõ lý do gì lại ngồi bất động trên ghế. Cảm tưởng rằng, cô quá bất ngờ trước sự việc đang diễn ra nên chưa định hình rõ ràng mọi thứ. Mãi một lúc sau, Đỗ Như mới sực tỉnh và nghe âm thanh va chạm dữ dội làm huyên náo cả căn phòng. Mau chóng đưa mắt nhìn qua bên cạnh, cô thấy Tôn Duy vẫn còn đánh Thái Bá và máu ứa ra từ miệng ông ta. Lập tức, Đỗ Như chạy đến nắm tay anh ngăn lại.
- Đừng! Đừng đánh nữa! Dừng lại! Chú sẽ đánh chết ông ta đấy!
Bỏ mặc lời can ngăn từ Đỗ Như, Tôn Duy liền quát lớn, nghe đầy kích động:
- Cô tránh ra! Tôi phải đánh chết cái lão giám đốc đốn mạt này!
- Dừng lại! Chú điên rồi! Đánh chết người chú sẽ đi tù! Đừng đánh nữa!
Dùng hết sức lực, Đỗ Như ôm chặt Tôn Duy hòng giữ anh lại. Ban đầu, Tôn Duy vẫn còn tức giận ghê gớm, không ngừng lấn đến chỗ Thái Bá đang nằm ngay đơ trên bàn nhưng sau khi bị Đỗ Như kìm giữ trong vài phút thì anh dần bình tĩnh lại. Sự giận dữ tuy còn nhưng anh không nổi điên giống ban nãy nữa. Đứng thở gấp gáp, chàng trai này nhìn sang vị giám đốc họ Nguyễn mặt mày sưng vù, khoé miệng rướm máu, nằm bất tỉnh.
Sau đó, Tôn Duy nhìn xuống hai cánh tay Đỗ Như vòng qua trước ngực mình, giữ chặt. Anh nghe rõ tiếng tim đập thình thịch phát ra từ cơ thể đang run của cô. Hẳn, cô đã rất sợ hãi và vì phải kìm giữ một người đàn ông mạnh hơn mình rất nhiều. Cả người đang gồng lên căng cứng bỗng dưng rũ xuống, đôi mắt tức giận của Tôn Duy dịu lại, nhịp thở cũng trở lại bình thường.
- Cô bỏ tay ra được rồi.
- Nhưng... - Đỗ Như bừng tỉnh, toan nói gì đó nhưng khi thấy tấm lưng chàng trai đã bình thường lại thì khẽ khàng cô buông hai tay ra.
Chậm rãi xoay người qua, Tôn Duy bắt gặp cái nhìn lo lắng của Đỗ Như hướng vào mình. Nhưng chưa kịp cất tiếng thì anh và cô chợt nghe những tiếng bước chân vang lên hối hả ở bên ngoài. Đoán là nhân viên khách sạn, Tôn Duy mau chóng nắm tay Đỗ Như kéo đi. Cả hai theo lối thoát hiểm, chạy ra bên ngoài.
Chạy hối hả được một đoạn, Đỗ Như liền ngừng lại, rút tay ra khỏi sự nắm giữ của Tôn Duy. Cú giật đột ngột từ đối phương khiến Tôn Duy lập tức ngừng chạy và xoay lại. Đỗ Như nhìn anh với đôi mắt kiên quyết, hỏi:
- Chú làm gì vậy? Sao lại kéo tôi ra khỏi khách sạn chứ? Tôi phải quay về!
Đỗ Như chưa kịp quay đi thì đã bị Tôn Duy nắm lấy tay giữ lại. Anh kéo cô xoay qua đối diện với mình, tức giận bảo:
- Cô điên hay sao mà muốn trở về khách sạn? Ban nãy, nếu tôi không đến kịp thì cô đã bị lão khốn đó giở trò rồi!
- Thì sao? Đấy là do tôi tự nguyện...! Chỉ như vậy mới cứu được Hoàng Hiệp!
- Đồ ngốc! Sao cô có thể dùng thân mình để trao đổi chứ? Cô thật là...
- Thật là cái gì? Chú chẳng hiểu gì hết! Tôi không thể để tâm huyết cả đời của bố mẹ sụp đổ! Tôi đã hứa với họ, bằng mọi giá phải giữ Hoàng Hiệp!
Mím môi tức giận trước sự cứng đầu của Đỗ Như, Tôn Duy lập tức siết chặt vai cô đồng thời lớn giọng, nghe thật đanh sắc:
- Giám đốc Đỗ và cả phu nhân đều không muốn cô tự huỷ hoại mình! Đúng, Hoàng Hiệp là tâm huyết cả đời của họ nhưng họ thà để nó sụp đổ còn hơn là thấy cô dùng thân mình trao đổi với Nguyễn Thái Bá! Cô không hiểu tình thương của bố mẹ dành cho mình như thế nào sao?
- Tôi hiểu. Nhưng... - Giọng Đỗ Như bắt đầu lạc dần - Nếu tôi chịu thua thiệt một chút mà có thể giúp Hoàng Hiệp và hàng ngàn nhân viên trong công ti không phải mất việc làm thì điều đó cũng đáng lắm chứ.
- Cô đừng quá ngây thơ! Kẻ nham hiểm như Nguyễn Thái Bá chẳng đời nào giúp Hoàng Hiệp như đã hứa! Khi có được cô rồi, chắc chắn ông ta sẽ lật lọng! Lúc ấy, người mất tất cả là cô! Hiểu không?