Chẳng biết lý do gì, Đỗ Như thình lình cất giọng nghe đứt quãng vì mệt nhọc:
- Không!... Đừng! Chú hãy dừng lại! Làm ơn dừng lại!
Về phía Tôn Duy, anh sửng sốt khi trông vẻ mặt tái nhợt kỳ lạ của cô bé.
- Cô sao vậy? Tôi làm cô đau lắm à?
- Tôi khó chịu...! Chú mau rời khỏi tôi, nhanh lên!
- Bình tĩnh! Thả lỏng nào! Đừng gồng mình, cô sẽ đau hơn đó! Tôi đã bảo cái chuyện điên khùng này cô không chịu được mà!
- Chú đừng nói nữa! Ra khỏi tôi ngay đi!
Đỗ Như thở mạnh, lồng ngực tự nhiên nặng nề như bị đá đè. Lập tức đặt tay lên trái tim yếu ớt đang đập liên hồi, cô cảm tưởng những mạch máu sắp vỡ đến nơi.
- Này, cô sao thế? Đừng làm tôi sợ! - Nhìn Đỗ Như, Tôn Duy mặt mày tái xanh vì trông dáng vẻ đang thở gấp gáp của cô, hỏi liên tục.
- Tim... tim tôi... đau quá! Tôi... khó thở... - Mồ hôi trên trán tuôn trào như mưa, Đỗ Như cố nói - Thuốc... lấy thuốc trong áo tôi...
- Thuốc? Áo? Đâu rồi?
Nhủ thầm trong hoang mang, Tôn Duy lập tức đưa mắt tìm quần áo của Đỗ Như. May thay, anh mau chóng thấy chiếc áo nằm ngay dưới chân giường. Tức thì, anh phóng xuống đất, mò lấy thuốc một cách cấp tốc xong nhảy phốc trở lên giường, đưa thuốc cho cô chủ nhỏ đang "hấp hối".
- Thiệt tình, bị bệnh tim mà cứ đòi làm chuyện đó! Không khéo cô hại tôi dính vào tội ngộ sát khi quan hệ thì hết đời tôi!
Dẫu giọng Tôn Duy đầy gắt gỏng nhưng Đỗ Như dường như không còn nghe được gì bởi sau khi uống thuốc xong, cô ngất lịm. Khỏi cần đoán cũng hiểu, anh chàng họ Tôn phát hoảng đến cỡ nào...
Khẽ khàng mở mắt, Đỗ Như nhìn thao láo lên trần phòng. Cô nhớ mình đã lên cơn đau tim rồi ngất xỉu trong lúc diễn ra cái cảnh kia. Thật sự, cô thấy việc ấy lạ lùng lắm.
- Đã đỡ hơn chưa?
Giọng Tôn Duy vang lên bên cạnh làm Đỗ Như giật mình. Nghiêng đầu quay mặt qua, cô bắt gặp vẻ lo lắng trên gương mặt chàng trai. Anh ngồi dưới đất cạnh bên giường, tựa cằm trên chiếc nệm êm ái và mắt nhìn cô không rời.
- Tôi đỡ rồi. Cảm ơn chú.
- Cô suýt tí nữa hại tôi đấy! Tôi tưởng bản thân cũng bị đau tim như cô luôn rồi. - Thở hắt, Tôn Duy ngóc đầu dậy - Chuyện làm tình vớ vẩn này chẳng hay ho gì hết. Cô phải biết quý sức khoẻ của mình chứ.
Nghe Tôn Duy trách cứ liên hồi, Đỗ Như nằm im thin thít. Cô có muốn điều tệ hại này xảy ra đâu. Rõ ràng khi đó, một cảm xúc dữ dội dâng trào trong cơ thể khiến tim cô giống như bị đè nén. Tuy vậy, kết quả hôm nay không phải là không tốt. Tự dưng Đỗ Như rụt rè hỏi:
- Chú làm tôi chảy máu. Thế nghĩa là, tôi đã trở thành phụ nữ?
Chán nản, Tôn Duy đáp lại điều thắc mắc của cô bé chưa hiểu chuyện:
- Nếu cô lên cơn đau tim sớm hơn thì có lẽ cô còn cơ may vẫn như trước kia.
Nghe xong bất giác Đỗ Như mỉm cười, tiếp tục hỏi với chất giọng nhỏ hơn ban nãy:
- Tôi là người phụ nữ... của chú, đúng chứ?
Trước câu nói ngây ngô từ đối phương, Tôn Duy bất giác lúng túng kỳ lạ.
- Gần như thế.
- Ờ, vậy thì cũng không tệ ha!
- Cô còn nói kiểu đó nữa hả? - Xoay phắt qua, Tôn Duy gắt gỏng.
- Nó không đến nỗi tồi đâu. - Vẫn cười khúc khích, Đỗ Như bảo - Lúc chú vào bên trong tôi ấy, đúng là rất đau nhưng thật sự là nó tốt hơn tôi nghĩ.
Cứ hễ thấy nụ cười trẻ con của cô chủ nhỏ đó thì y như rằng, sự tức giận trong lòng Tôn Duy đều biến mất ngay lập tức. Ôi! Nó vẫn còn là cô bé chưa lớn.
- Tôi thấy chuyện qua đêm này không ổn, hay để nó kết thúc nhé?
Lại hướng ánh mắt bất động lên trần phòng, Đỗ Như im lặng. Suy nghĩ. Rất nhanh, cô nhắm mắt lắc đầu rồi kiên quyết nói:
- Tôi sẽ không dừng lại đâu...
Nhìn nét mặt lạnh tanh của Đỗ Như, Tôn Duy giấu tiếng thở dài. Cả căn phòng bất chợt chìm vào khoảng không tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thời gian trôi chậm chạp.
Trời sập tối khi hai người ra khỏi nhà nghỉ. Đường phố lên đèn. Xe cộ ồn ào.
- Cô tự về một mình được chứ? - Tôn Duy quan sát đối phương.
- Tôi khoẻ nhiều rồi chú yên tâm. - Mỉm cười, Đỗ Như hơi cúi đầu - Hôm nay rất cảm ơn chú. Sắp tới, tôi sẽ còn nhờ chú chỉ dạy nhiều hơn.
Buồn cười, Tôn Duy đưa tay vỗ nhẹ mái đầu cô chủ nhỏ, nói ngay:
- Gì mà chỉ dạy, trời ạ! Làm như đây là lớp học ngoài giờ chắc, cô bé ngớ ngẩn này.
Trông nụ cười dịu dàng cùng cái xoa đầu ấm áp từ chàng trai, Đỗ Như bất chợt nghe tim đập mạnh. Không phải cảm giác đau buốt, không phải nóng như phát sốt hay hưng phấn như lúc làm tình mà đơn giản chỉ là cái nhảy nhịp thật khẽ. Nó... giống sự xao xuyến.
- Cô lại mệt hả? Sắc mặt lạ thế?
Gạt nhẹ tay Tôn Duy, Đỗ Như trả lời điềm nhiên cốt giấu vẻ khác lạ trong mình:
- Tôi ổn. Chú về đi, vợ chú hẳn đang trông lắm.
- Ừm, tôi muốn cô vể trước. Nếu thấy cô từ phía sau lưng, tôi sẽ an tâm hơn.
Không đáp lời Tôn Duy, Đỗ Như gật đầu xong nhanh chóng xoay lưng cất bước với trái tim đập nhanh hơn. Rõ ràng, cô rất hồi hộp.
Dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn kia khuất dần trong màn đêm, Tôn Duy tự nhủ: "Chẳng rõ, cuộc sống cô bé đó đang sống tồi tệ đến thế nào...?"
Về đến nhà Tôn Duy thấy Ngọc Thuỳ bước ra từ phòng tắm với tấm áo choàng mỏng, cả người toả ra mùi thơm thật hấp dẫn người khác. Mái tóc tém ướt nước bám trên chiếc cổ trắng, gương mặt không trang điểm vẫn có nét đẹp chân chất trông cô như một nàng tiên nữ nguyên sơ. Bất giác anh nghĩ, đã bao lâu rồi không ôm ấp gần gũi vợ, giờ thấy cô nửa lạ nửa quen và lại có nét thu hút kỳ lạ.
- Anh về rồi hả? Sao cứ đứng tần ngần ngay cửa thế? - Ngọc Thuỳ ngạc nhiên bởi thấy chồng giống hệt bức tượng đá.
- À, bận suy nghĩ vài việc thôi.
- Anh mau vào tắm rửa cho sạch sẽ, đã ăn gì chưa?
- Anh ăn rồi. Em chuẩn bị đi ngủ sao?
Thấy Ngọc Thuỳ gật đầu, Tôn Duy tiến lại gần rồi ôm lấy cô từ phía sau.
- Có chuyện gì ư? Anh lạ thế? - Người vợ trẻ lấy làm khó hiểu bởi hành động âu yếm bất chợt của chồng.
- Anh chỉ muốn ôm em thôi.
Trái với hành động ân cần từ chồng, Ngọc Thuỳ chẳng những không đáp lại mà còn tháo tay anh ra với vẻ hơi lạnh nhạt.
- Thôi, em mệt lắm chỉ muốn ngủ.
Dứt lời, không cần biết phản ứng của chồng ra sao, Ngọc Thuỳ mau chóng bước lên lầu. Còn Tôn Duy liền thở dài buồn bã. Tìm cảm vợ chồng anh ngày càng nhạt như nước ốc. Chủ yếu là về phía Ngọc Thuỳ. Dẫu ngoài miệng cô nói những lời đầy tình cảm nhưng kỳ thực lại tạo nên một bức ngăn đối với anh.