*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng cuối cùng, khi nhìn thấy Minh Dao rời khỏi, đi qua phía bên Nhiếp Hạo, trong lòng Tô Noãn Tâm liền có chút bực mình.
Con bé Minh Dao thối này!
Để cho em đi em liền đi hả!
Cuối cùng thì ai mới là đàn chị của em vậy!
Nhiếp Hạo nửa người dựa trên cành cây nghỉ ngơi.
Minh Dao đi qua đến bên đó rồi, ngửa đầu nhìn anh ta và nói: “Nhiếp Hạo…cảm ơn anh”
Nhiếp Hạo thản nhiên nói: “Cảm ơn tôi vì cái gì nào?”
“Cảm ơn anh, lần này lại bảo vệ em”
Giọng nói Nhiếp Hạo hơi lạnh: “Em ngốc sao?”
“Hả?”
“Tôi bảo vệ cho em sao?”
“Là anh đã điện thoại cho đàn chị, để chị ấy đến cứu em”
“Đó là đàn chị của em cứu em, không phải tôi”
“Nhưng nếu anh không điện thoại cho đàn chị, thì chị ấy cũng không thể nào biết được mài!”
“.
” Chân lý của cô bé nhỏ thật là đơn thuần mà.
“Nhiếp Hạo, anh có phải là không muốn để em ở trong lòng phải không?
“Đúng vậy”
“Là vì Kỷ Vân Như phải không…có phải bà ấy không, có phải bà ta lại trừng phạt anh rồi không?”
“Không liên quan đến em”
Đột nhiên, thái độ liền trở nên rất lạnh nhạt.
“Có chỗ nào quản không được, anh sao có thể biết được Kỷ Vân Như đó đột nhiên xuất hiện đánh em…Nếu anh biết bà ta sẽ đến, chắc chắn sẽ có sắp xếp tốt, em rất hiểu anh mà…Nhiếp Hạo, em không hề trách anh, anh đừng tức giận lên bản thân mình”
Những người như bọn họ, đều rất hiểu loại người như bọn họ.
Trong lòng sẽ tự trách mình.
Nhiếp Hạo cũng là đang tự trách chính mình…
Ngón tay của Nhiếp Hạo khẽ động, thản nhiên nói: “Tôi nói rồi, tôi có muốn bảo vệ ai, thì người đó cũng không phải là em”
“Em không cần anh bảo vệ em…Chúng ta là bạn bè không phải sao”
“, Hình như đúng là như vậy.
Là một cô bạn nhỏ, lúc thời gian buồn chán có thể cùng nhau chơi đùa.
Lúc cùng một chỗ đa số thời gian đều rất vui vẻ.
Đời này của Nhiếp Hạo chưa từng có được vui vẻ như thế.
.