*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh ta có nhận nó hay không thì căn bản không có vấn đề gì cả.
Trọng yếu nhất chính là tuổi tác của ông nội anh càng ngày càng lớn lòng càng mềm hơn.
Không biết có làm ra mấy cái chuyện như vì đại nghĩa mà diệt thân hay không.
Chỉ cần biết được đứa bé thật sự tồn tại thì ông cụ Lệ cũng sẽ để cho cô sinh đứa bé ra.
Lệ Minh Viễn thật sự hiểu rất rõ ông nội anh.
“Nhưng mà…Lệ Kiên thì không.
Trong mắt anh ta căn bản đã không có tôi… Tôi dám cam đoan sau chuyện này anh ta sẽ đến tìm tôi gây phiền toái”
“Anh ta không dám”
“Ngài Lệ…Tôi có thể tin tưởng anh hay không?”
“Cô không có lựa chọn nào khác.
”
Người phụ nữ cười khổ nói: “Đúng vậy… Tôi không có lựa chọn nào khác”
Lệ Minh Viễn dậm chân rời đi còn sắp xếp thêm hai người bảo vệ áo đen nói: “Trông chừng cô ta, đừng để cho cô ta rời khỏi căn phòng nghỉ ngơi này”
“Vâng”
Thời điểm mà Lệ Minh Viễn xuất hiện lần nữa trong phòng khách của buổi tiệc thì hôn lễ đã tiếp tục tiến hành.
Anh trở lại vị trí của mình thì thấy ông nội anh dùng ánh mắt tràn đầy áy náy nhìn anh.
Lệ Minh Viễn hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác liền không muốn để ý đến người khác nữa.
Ông cụ Lệ dở khóc dở cười nháy mắt về phía Tô Noãn Tâm.
Vậy mà Tô Noãn Tâm vẫn cứ cúi thấp đầu đứng ở đó không nói lời nào.
Nhìn dáng vẻ rất là không vui.
Đáy lòng Lệ Minh Viễn không khỏi đánh trống một chút…
Phản ứng hồi nãy của anh là biện pháp duy nhất mà anh có thể nghỉ ra trong thời gian ngắn.
Lại không hỏi trước ý kiến của cô nhóc sẽ như thế nào cũng không có hỏi qua cô có đồng ý hay không…
Mà bây giờ nhìn sắc mặt không mấy dễ coi của cô nhóc, sinh khí một cách đáng ngờ.
Lệ Minh Viễn không hiểu sao có chút đau trứng.
Anh đây là đã trêu ai ghẹo ai!
Quay đầu lại vậy mà người bị hại duy nhất lại biến thành Lệ Minh Viễn anh?
Anh không khỏi hít sâu một hơi nắm lấy tay cô nhóc kéo vào trong vòng tay mình cho chắt.
“Ngoan, đừng nóng giận…Chuyện này là do anh không đúng, trước khi quyết định chuyện này lại không có hỏi ý kiến của em…”
Căn bản thì Tô Noãn Tâm không có tức giận mà chỉ là cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu.
Chỉ cảm thấy làm người nắm quyền của nhà họ Lệ thật sự là không dễ làm.
Bình thường chú đều phải bận rộn chuyện của công ty, ngay cả một chút thời gian rảnh cũng không thể rút ra được.
.