*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không ngờ đến cả trai đẹp như vậy cũng muốn theo đuổi mẹ”
Tâm trạng Tô Ngọc Mỹ rất tồi tệ trợn mắt nói: “Đừng có nói hươu nói vượn”
“Ha ha mẹ…… Cũng không có việc gì, có người đẹp nào mà sau lưng không có người theo đuổi đâu, bây giờ mẹ đẹp như vậy, có người theo đuổi không phải rất bình thường sao, chúng ta cứ bình tĩnh đối đãi là được rồi “Biết rồi, con tự mình chơi đi, mẹ còn có chút việc.
”
“Vâng, vậy mẹ mau đi làm đi, con nghịch điện thoại một lát.
”
Haiz, quay phim xong rồi, bộ phim tiếp theo còn phải đợi gần hai tháng mới khai mạc, hiếm khi Tô Noãn Tâm có thời gian rảnh rỗi như vậy, cho nên cảm thấy không quen.
Người chung quanh đều đang bận rộn.
Co chán đến mức đau cả trứng ngồi chơi điện thoại.
Đột nhiên, Tô Noãn Tâm đang ngồi ở trên ghế sopha chơi điện thoại.
Lại thấy người đàn ông kia đi rồi quay lại, đứng ở cửa ngoắc ngoắc ngón tay.
Tô Noãn Tâm không khỏi sững sờ, lập tức nhìn về phía mẹ mình theo bản năng, thấy mẹ mình đang nghiêm túc đối chiếu bảng thống kế, hai mắt tập chung vào máy tính, không phát hiện người đàn ông kia đã quay trở lại.
Cô suy nghĩ, gật đầu với người đàn ông đang đứng ở cửa kia.
Ân Vô Tà nhận được câu trả lời thì vội vàng rời đi.
Tô Noãn Tâm đứng lên nói: “Mẹ, chán quá, con đi ra ngoài tản bộ một lúc.
”
Tô Ngọc Mỹ gật đầu nói: “Đừng có chạy lung tung biết chưa?”
“Dạ”
Nói xong, Tô Noãn Tâm rời khỏi văn phòng tài vụ.
Quả nhiên, người đàn ông kia đang chờ cô Trong tay còn cầm hai cốc cà phê.
Gặp cô tới thì vội vàng đưa cho cô một cốc nói: “Nào, hối lộ cô đó.
”
Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười nói: “Anh trai này, rốt cuộc anh muốn làm gì đó?
“NO! Mời gọi tôi là chúI”
Không, chú nhà tôi chỉ có một người, đó là Lệ Minh Viên” Chú nhất vô nhị, chỉ thuộc về cô.
đường tôi theo đuổi mẹ cô đã thành công hơn nửa”
Ngược lại rất biết tính toán.
Tô Noãn Tâm yên lặng không nói nhìn xem anh ta nói: “Tại sao anh lại thích mẹ tôi “Những lời tôi vừa nói chưa đủ rõ ràng sao?”
“Anh nhìn xem, rất khiến cho người ta không có cảm giác an toàn, hơn nữa còn nhỏ tuổi hơn mẹ tôi nhiều như vậy, bà ấy sẽ không tiếp nhận anh”
“Bộ dạng đẹp trai như thế là lỗi của tôi sao? Muốn trách trách mẹ của tôi ý! Nhỏ hơn mẹ cô mười tuổi cũng chỉ có thể trách tại sao tôi ra đời quá muốn! Nhưng tuổi tác có quan trọng không? Quan trọng chính là tâm ý tôi đối với mẹ có có thiên địa chứng giám, ai cũng không thể thay đổi”
Tô Noãn Tâm hít sâu một hơi nói: “Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, mẹ tôi sẽ không thích người có bộ dạng như anh”.