*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lệ Minh Viễn không trả lời cô.
Suy nghĩ của hai người đều nghĩ về một chuyện.
Cuối cùng, cũng xong.
Mặt Tô Noãn Tâm tèm nhem nước mắt nước mũi, cuộn tròn người ôm gối, ánh mắt đề phòng nhìn anh.
Lệ Minh Viễn thấy vậy, khóe miệng giật giật nói: “Tô Noãn Tâm, sau này còn dám làm vậy không?”
Tô Noãn Tâm bĩu môi mếu máo nói: “Chú thật quá đáng!”
“Là do em tự làm!”
“Chú, sau này dạy dỗ tôi đều như vậy sao!”
“Nếu không thì em cho là thế nào, có cách khác à?”
“Hừ! Lần sau tôi sẽ không nói cho chú biết tôi ở chỗ nào!” Nửa đêm rồi còn đi vác cô về nhà.
Chú đúng là không có đạo đức.
Hai mắt Lệ Minh Viễn nheo lại, nguy hiểm nói: “Muốn tiếp tục?”
“Không cần! Chú dám tiếp tục nữa, tôi chạy đi gọi thím Lý dậy”
“Cuối tuần Lâm Chi muốn thăm bà ấy, nên bà ấy đã về nhà rồi”
“Hự, chẳng phải bây giờ tôi gọi trời, trời không thấu, gọi đất, đất không thưa à.
.
”
“Ừ, đúng rồi!”
“Hu hu, chú cầu tha thứ! Tôi sai rồi, thật sự biết sai rồi mà! Sau này không dám vậy nữa!”
Lệ Minh Viễn giật giật khóe miệng, nói: “Tô Noãn Tâm, em nói như vậy, chính em có tin được không?”
“Thật sự không mặc nữa mà! Sau này chỉ mặc cho chú xem thôi…tôi là bảo bối của chú, không kẻ nào có thể nhóm ngó được!”
“Thật lòng à?”
Chú thật là độc ác.
Trừng phạt cô mà không nể tình nương tay chút nào.
Trong lòng Tô Noãn Tâm sắp hình thành bóng ma tâm lý từ lần trừng phạt này rồi.
Lúc mới đầu, cái chiêu khóc của cô vẫn có dấn dùng, chú vẫn mềm lòng.
Nhưng bây giờ…chắc chắn là không.
Có lẽ chú đã miễn dịch cái chiêu khóc nhè của cô trong chuyện này rồi.
Tô Noãn Tâm ấm ức khịt mũi, được Lệ Minh Viễn bế vào phòng tắm, thả vào bồn nước ấm.
Cả người mệt nhừ mặc cho anh định đoạt.
Đến khi bôi thước cũng chẳng biết xấu hổ là gì.
Do không còn tí sức nào…
Sau khi Tô Noãn Tâm bị dạy dỗ xong, đúng là rất khôn ngoan lạ thường.
Không khóc, không gây sự, sau khi ngoan ngoãn bôi thuốc xong, chui vào trong chăn, ánh mắt ửng đỏ mở to nhìn anh.
.