*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nhà em ở bên kia, rất gš “Vậy khi nào em gái nhỏ rảnh thì tới chơi với chị, đây là sô cô la tặng cho em đấy”
“Nhưng mẹ nói không thể tùy tiện cầm đồ vật của người lạ”
“Nhìn chị giống người xấu lắm sao?”
€ô bé lắc đầu nói: “Không giống…… Nhưng không phải ý kia, ý của em là không thể nợ ân tình của người ta”
Tô Noãn Tâm đã hiểu, cô cười híp mắt nói: “Một thanh sô cô la, chưa được coi là ân tình đâu…… Nếu em gái nhỏ cảm kích chị có thời gian có thể tới đây nói chuyện phiếm bầu bạn với chị, chị vừa mới đến đây không quen thuộc người ở nơi này cho lắm”
Vậy em về nhà ăn cơm trước, buổi tối sau khi tắm rửa xong, em sẽ đến chơi với chị, có được không ạ?”
“Được”
Thật ngoan.
Lệ Minh Viễn đi ra khỏi phòng, nhìn thấy cô đang cười tít mắt vẫy tay với một đứa trẻ cười, liền đi tới nói: “Trời sắp tối rồi”
“Vâng ạ, trong thôn này, đám trẻ con cũng đã trở lại, có chút nổi tiếng… Người vừa đi, liền trở nên yên tĩnh như vậy”
“Ở nông thôn… đều là như vậy à?”
“Chú trước đây đã từng đến nông thôn chưa?”
“Chưa.
.
”
“Ha ha, vậy chú có thể thích nghỉ được không vậy?”
“Mọi người sẽ vì môi trường xung quanh và hoàn cảnh của họ mà thay đổi”
“Ý của chú là, có thể thích nghi được, đúng không?”
“Ừm, đến lúc phải đi nấu cơm thôi”
Sau đó sẽ đưa cô nhóc ra ngoài đi chơi để thư giãn.
Bây giờ vừa mới bắt đầu đã có một sự tương phản rõ rệt, cần phải bắt đầu cùng cô nhóc chịu đựng gian khổ cùng nhau.
Cuộc sống ở đây thực sự là vô cùng gian khổ.
Tô Noãn Tâm liếc nhìn bể nước và nói: “Chú ơi, không có nước…hình như ở đây không có nước máy, phải ra ngoài giếng ở đầu làng để lấy nước”
“Ù, để anh đi”
Lệ Minh Viễn tìm một cái xô nước và bước ra khỏi làng.
Trên đường đi, tình cờ gặp Tân Thiên đang xách hai cái xô, đi được vài bước thì dừng lại.
.