*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe cô vừa mắng người khác vừa ăn bánh ngọt thì tâm trạng của Lệ Minh Viễn mới khôi phục lại một chút.
"Đi, gọi Ngô Thu vào đây.
"Sao? Chú và chị Ngô có chuyện gì cần bản
bac à?"
"Đúng vậy.
Tô Noãn Tâm ngáp một cái rồi nói: "Ban đầu em còn muốn đợi chú cùng tan làm và về nhà, đúng lúc mẹ em lại ở bên kia, chủ cử làm việc đi, em đi về trước "
"Buồn ngủ?"
"Ừm.
Sáng sớm ern đã dậy quay phim rồi sau đó lại ăn mừng đang may.
Em gặp gặp quay về từ trong núi lớn nên mệt mỏi quá a
"Vào trong ngủ một giấc đi
Sao? Không phải là chủ không cho em vào phòng nghỉ của chủ à, chủ nói là lãnh địa cả nhân g mà?"
"Giường trong nhà cũng bị em ngủ rồi...!Lãnh địa cá nhân cái gì chứ?"
Chỉ một câu nói đã khơi gợi ký ức về việc tế
dầm trong đêm đó của Tô Noãn Tâm.
Sắc mặt
của cô trở nên cứng đờ nói: "À...chú còn nhớ à?” "Buồn ngủ thì ngủ đi...!tan làm chúng ta sẽ cùng nhau về nhà.
Lúc này, Tô Noãn Tâm chỉ ước rằng mình có thể đi thật nhanh, càng nhanh càng tốt.
Cô không ngừng sải bước đến phòng ngủ bên kia, miệng vừa nói: "Vậy, em đi ngủ nhé chủ.
Chú nhớ ăn hết bánh ngọt đó.”
Khi cô chạy đến cửa phòng nghỉ thi Tô Noãn Tâm lại quay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ "Chú lừa người khác, rõ ràng chủ đã hứa sẽ quên hết mọi chuyện đêm đó rồi mà!”
Lê Minh Viên nhường mày nói.
"Anh có nhắc đến chuyện đó sao?
"Chú, chủ đề cập đến việc em ngủ trên giường
của chủ
To Noàn Tâm, nếu em còn tiếp tục nói những điều mà anh đã quên thì anh có thể nhớ lại đó.
"A! Không nói thì không nói, chủ ơi, mau quên đi...!tốt nhất đừng có bất kỳ ký ức nào cái Nói xong, có vào phong nghỉ và đóng cửa lại.
Cả người bay lên giường lớn trong phòng