*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô không cần ở trong đoàn làm phim với thời khác nào cũng phải luôn nhớ lời thoại, khiến cho thần kinh căng thẳng.
Vào lúc này, Tô Noãn Tâm đang ở trong trang
thái đặc biệt thoải mái.
Tại bàn ăn, Lê Minh Viên thấy rằng cô nhóc đã nhìn chăm chăm vào mình.
Anh không khỏi giương mat quét về phía cô.
"Cái gì? Trên mặt anh có dính bẩn à?" Chi nghe cô bé nói với vẻ mặt khó tin: "Sao
chủ không béo lên nhỉ? Đúng là không tốt mà!"
Tại sao anh phải tăng cản
Mỗi ngày đều ăn đồ của mẹ em nấu cho anh không phải nên tăng cân sao?"
Cuối cùng thì Lê Minh Viên cũng hiểu ra, nhẹ giọng nói: Ở nhà có phòng tập thể dục, công ty cũng có phòng tập thể dục
"Vậy chú a, ngày nào chủ cũng ăn không ít đó của mẹ em nâu, sau đó đều đi tập thể dục để không phải bèo lên sao?"
Lệ Minh Viễn tức giận nói: "Em muốn anh béo
à?"
"Đúng vậy! Chú béo lên, thân thể lại tròn tròn!” Nếu vậy thì có thể bị kéo xuống được rồi, không phải lúc nào cũng tự cao như một vị thần.
Nếu không thì mỗi lần nhìn thấy đều bị loá
måt.
Hôm nay cô đã bị anh khiến cho mê mẩn đến mức trong lòng không nhịn được mà ngứa ngáy.
hôn anh một cái.
Tô Noãn Tâm cảm thấy nếu cứ như vậy, ở
chung lâu ngày, sợ rằng mình lại bị dáng vẻ của chủ khiến cho đầu óc trở nên choảng vàng, lại làm ra chuyện gì khác.
Lê Minh Viên lãnh đạm nói: "Thân thể của anh vốn đã rất tốt, cũng không cần tốt hơn."
"Đúng vậy, vì quá tốt...!nên đôi khi em cảm thấy anh không phải là người.”
Lê Minh Viên không nói, mà là lặng lặng liếc nhìn Tô Ngọc Mỹ
Khoảnh khác tiếp theo, Tô Noàn Tam bị một
đũa gỗ lên đầu.
"A Mẹ, sao me lại đánh con!" Tô Noãn Tâm ôm đầu với vẻ mặt đau khổ.
Lúc ăn cơm mà con cũng không quân lý được mieng của minh! Đã lau roi không gặp Minh Viện mà không hỏi một hạt cau quan tâm đã nói