*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Kỳ Sương phát hiện, cô học trò này lại dùng cái phương pháp ấu trĩ đó để đi an ủi người khác, nhưng không ngờ lại có tác dụng
Minh Dao vậy mà gật đầu, còn nói một câu: “Vâng” Thần kinh căng thẳng của Bạch Kỳ Sương lúc này mới có thể thả lỏng ra.
“Vẫn là Noãn Tâm có cách.
“Cô giáo cũng thử dùng cách này để dỗ trẻ con đi, nhất định sẽ có tác dụng đó...!Oa, bên kia có một cửa hàng thời trang trẻ em kìa, chúng ta qua đó đi dạo đi!” “Noãn Tâm...!hay là đừng đi nữa, ăn cơm xong rồi về” “Thôi mà, khó khăn lắm mới có thể đưa Minh Dao ra ngoài một chuyến...!Minh Dao, chị mua váy đẹp cho em được không!” “Được a
Bạch Kỳ Sương bất đắc dĩ, chỉ đành đi theo chị em họ.
Cửa hàng quần áo trẻ em có rất nhiều bạn nhỏ ở đó, Minh Dao dựa vào vai Tô Noãn Tâm, tò mò nhìn các bạn chạy qua chạy lại.
Đột nhiên, một bé trai nhìn con bé, vẻ mặt đầy khinh thường nói: “Lớn như vậy rồi mà vẫn còn phải bế, đúng là vô dụng.
Minh Dao lập tức xù lông, hét lớn nói: “Cậu mới là đồ vô dụng ý!”
Lời này vừa nói ra, cả Tô Noãn Tâm và Bạch Kỳ Sương đều kinh ngạc.
Ôi trời ơi!
Không ngờ Minh Dao lại có kỹ năng mới, dám mở miệng cãi nhau với người khác.
Bé trai bị mắc, lập tức làm mặt quỷ với con bé nói: “Tôi không phải đồ vô dụng, cậu mới vô dụng, lớn thế rồi mà vẫn phải để người lớn bể đi, không vô dụng thì gì!”
Minh Dao lập tức vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay Tô Noãn Tâm.
Tô Noãn Tâm hiểu ý, đặt con bé xuống đất.
Bạch Kỳ Sương lại trở nên căng thẳng, thật cẩn thận nhìn Minh Dao.
Minh Dao nhìn về phía bé trai, trừng mắt nói: “Nhìn thấy chưa, tôi biết đi đấy! Tôi không phải đồ vô dụng!” Bé trai lại làm mặt quỷ với con bé, sau đó chạy đi cùng mę.
Minh Dao thể phì phò nhìn thằng bé rời đi, sau đó không chịu để người lớn ôm nữa.
Tô Noãn Tâm và Bạch Kỳ Sương chỉ đành mỗi người nắm một tay con bé dẫn đi.
Quần áo trẻ em trong cửa hàng thời trang trẻ em đều vô cùng đẹp.
Tô Noãn Tâm chọn cho Minh Dao mấy bộ váy, ngay cả Bạch Kỳ Sương cũng phải líu lưỡi nói: “Noãn Tâm, đủ rồi...!Minh Dao ít ra ngoài lắm, không cần mua nhiều như vậy đâu.”
Tô Noãn Tâm lại không để ý tới lời cô ấy nói, hỏi Minh Dao: “Minh Dao có thích không? thích thì chị mua cho em có được không?” "Được a
Làm gì có cô gái nào không thích cái đẹp chứ Yêu cái đẹp là bản tính trời sinh của con gái rồi! Cho dù một bé gái bảy tám tuổi thì cũng như vậy thôi
Mua quần áo xong lại chọn thêm một đôi giày đẹp, đi từ cửa hàng thời trang trẻ em ra, cả người Minh Dao đã rực rỡ hẳn lên.
Vốn dĩ đã xinh đẹp như búp bê, lúc này đi trên đường lại càng thu hút sự chú ý của mọi người.
Minh Dao bị nhiều người qua đường để ý tới, lúc này lại có chút khẩn trương: “Chị ơi...!sợ.
“Sợ cái gì chứ! Những người qua đường đó không liên quan gì tới chúng ta, hơn nữa có chị ở đây, ai dám bắt nạt em, chúng ta có thể đánh cho bọn họ chạy luôn!” Minh Dao lại một lần nữa được trấn an, nhưng như thể đã trở thành một thói quen, đôi mắt đào hoa xinh đẹp vẫn ẩn chứa một nỗi lo lắng, sợ hãi và bất an.
Dần dần, không ngờ lại có chút quen hơn.
Bởi vì con bé phát hiện, những người đó thật sự chỉ đi ngang qua...!Thậm chí, nhìn những bạn nhỏ khác nhảy nhót tung tăng cùng bố mẹ...!
Thật ngưỡng mộ.
Con bé cũng muốn có bố, thật cao thật to, bố có thể bảo vệ cô bé.
Cuối cùng cũng tới nhà hàng cơm Tây.
Vừa ngồi vào vị trí, Minh Dao im lặng suốt dọc đường