*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Người hiền sẽ dễ bị bắt nạt, người rộng lượng sẽ dễ dàng bị người khác được đằng chân lân đằng đầu!"
"Nhưng ông ấy rất khó chịu, nắm đấm của ông ấy nắm rất chặt, gân xanh trên mu bàn tay cũng đều nổi hết lên.
Cháu thấy trên tivi, khi diễn như thế nghĩa là đang ngầm chịu đựng mới có những đặc điểm như vậy.
Mẹ khó chịu thì cháu sẽ sẽ đau lòng, ông ấy khó chịu, cháu cũng sẽ đau lòng."
"Vậy còn cháu thì sao? Ai sẽ bận tâm đến cảm thụ của cháu?"
Minh Dao lần nữa bị hỏi cho ngây ngẩn, lập tức...!cảm thấy mình thật đáng thương thật đáng thương, đều chẳng có ai bận tâm đến cảm thụ của mình.
Lúc này lại oa oa khóc lớn lên, khóc đến mức có thể gọi là tan nát cõi lòng.
Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười nói: "Chú à, chú có biết dỗ trẻ con không đấy!"
Lệ Minh Viễn nhíu mày nói: "Không biết, chưa từng dỗ qua"
"Vậy chú còn dỗ bậy làm gì! Chú mau nhìn Minh Dao đi, đã khóc đến không dùng được rồi."
Rốt cuộc tiếng khóc của Minh Dao quá mức đau lòng, khiến cho Bạch Kỳ Sương nhịn không được lao đến, muốn tiếp nhận ôm lấy dỗ dành Minh Dao từ trong vòng tay của Tô Noãn Tâm"
Minh Dao lại cổ Tô Noãn Tâm nói: "Mẹ cũng không để ý đến cảm nhận của con, con không để ý tới mẹ nữa! Hu hu hu...!Cũng không cần bổ nữa! Minh Dao muốn ở cùng một chỗ với đàn chị!"
"Minh Dao, đừng quậy!" Bạch Kỳ Sương cau mày nói.
"Hu hu...!Con muốn quậy, con vẫn là đứa bé mà, tại sao con phải hiểu chuyện như vậy chứ!"
Trên mặt Tô Noãn Tâm lộ ra vẻ dở khóc dở cười, liếc mắt nhìn ông chủ nhà mình, mắt kia tựa như đang nói: Xem xem, chú dạy bảo cũng hay nhỉ!
Lệ Minh Viễn yên lặng quay đầu đi, biểu thị mình không hề làm sai.
Vì sao trẻ còn lại muốn hiểu chuyện?
Người lớn đều không hiểu chuyện, dựa vào cái gì mà yêu cầu trẻ con nhất định phải hiểu chuyện?
Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười nói: "Cô giáo, không sao đâu, cứ để em ôm bé, Minh Dao của chúng ta là ngoan ngoãn nhất! Khóc một lát trong lòng sẽ không còn khó chịu thì sẽ nín khóc thôi" | "Em muốn ở cùng chị mấy ngày, có được không?" Minh Dao đột nhiên hai mắt đẫm lệ mông lung, ngẩng đầu nhìn Tô Noãn Tâm nói.
Bạch Kỳ Sương cau mày nói: "Minh Dao...!Không thể" Minh Dao đã lớn như vậy còn chưa từng rời khỏi mình đâu.
Tô Noãn Tâm lại cười híp mắt nói: "Đương nhiên có thể Minh Dao muốn làm cái gì, chúng ta liền làm cái đó! Muốn ở cùng đàn chị phải không, vậy đàn chị dẫn em về nhà nhé?"
"Dạ...!nhưng mà mẹ không đồng ý".
"Cô giáo...!Lát nữa chị Ngô đến, cô cứ đến ở với chị ấy vài ngày, Minh Dao đi theo em không có chuyện gì đâu, cô không tin tưởng người khác, lẽ nào lại không tin tưởng em sao? Cô và Minh Dao đều là thân nhân của em.
Hơn nữa, em bảo đảm, em có thể chăm sóc tốt cho Minh Dao!”
“Nhưng Minh Dao à, em nhất định phải hứa chị, rời xa mẹ em không được khóc nhè.
Dù sao chị chăm em cũng chẳng có kinh nghiệm bằng mẹ em”
“Nếu lát nữa em khóc thì chị cũng không biết vì sao cả đâu!"
"Em không khóc, chị à, em sẽ ngoan mà.
Trong lòng em khó chịu, mẹ cũng khó chịu, hai người khó chịu ở cùng một chỗ sẽ chỉ có thể ôm nhau khóc, mẹ chính là như vậy, cứ luôn ôm em khóc, càng khóc trong lòng em càng khó chịu, lại không biết nên làm cái gì"
Bạch Kỳ Sương nghe vậy thì trong lòng cực kỳ khó chịu..