*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên đường đi, Tô Noãn Tâm vẫn luôn ôm Minh Dao, nói với cô bé trong nhà mình có những người nào, lát nữa gặp người khác thì làm sao chào hỏi.
Minh Dao đều yên lặng ghi nhớ ở trong lòng.
Đột nhiên, Minh Dao liếc mắt nhìn Lệ Minh Viễn nói: "Vậy chị à, em cũng giống chị gọi người đẹp trai này là ông chú sao?"
"Phụt, Minh Dao không thể đâu! Chú là ông chú duy nhất của chị, người khác cũng gọi như thế thì chị của em sẽ ghen đấy! Em có thể gọi chú ấy là chú!"
"Nhưng em gọi chị là chị, giờ lại gọi chú ấy là chú? Hai người là vị hôn thê, thế này chẳng phải là cách biệt thế hệ sao?" Không thể không nói, sau khi Minh Dao khôi phục bình thường có thể nói là rất thông minh.
Ngay cả Tô Noãn Tâm đều bị nói cho ngây ngẩn.
Cách biệt thế hệ rồi sao?
"Thế em gọi chú ấy là anh?"
"Anh á? Nhưng trông chú ấy...!hẳn là chủ mà?"
Lớn hơn đến hai mươi tuổi...!đúng là chú thật.
Lệ Minh Viễn nhường nhướng mày nói: "Gọi anh" "Vâng..."
"Phì...!chú, gọi chú là anh sẽ khiến anh có cảm giác mình trẻ tuổi hơn một chút à?"
Lệ Minh Viễn trừng có một cái nói: "Đều là bị em gọi già đấy."
"Ha ha ha ha...!Em cứ thích gọi chú đấy, chú ti chú à chú ơi...!Dù cho gọi khiến chú già đi, cũng sẽ gọi như thế"
Vốn từ đầu là vì chán ghét người này nên mới gọi chú.
Cố ý gọi như vậy.
Nhưng mà sau đó, gọi quen rồi, lại cảm thấy gọi ông chú đặc biệt thân thiết.
Giống như trên đời này chỉ có chính mình một người gọi như thế.
Chủ chính là một người chủ của cô!
Minh Dao bị Tô Noãn Tâm chọc cho cười ha ha, Tô Noãn Tâm cũng cười theo thành một đoàn.
Chỉ có Lệ Minh Viễn rất là bất đắc dĩ.
Cứ tùy cô ấy vậy, dù sao anh cũng bị cô gọi quen rồi.
Ngược lại là Minh Dao, rất nghe lời anh nói: "Anh, chị không nghe lời này"
"Ừm, không ngoan chút nào cả."
"Ha! Được lắm, Minh Dao, thế mà dám nói xấu chị ngay trước mặt! Đánh em nha"
"Chị sẽ không nỡ đâu!" Minh Dao cười híp mắt nói.
Đây cũng là nguyên nhân Minh Dao muốn ở cùng Tô Noãn Tâm.
Ở cùng mẹ, chỉ khi cô bé cười thì mẹ mới có thể cười.
Mà chị thì không giống vậy, chị luôn có thể đùa giỡn cười, ở chung với chị cực kỳ vui vẻ.
Minh Dao lắc đầu nói: "Phải, cũng không phải! Thích ở cùng đàn chị, mẹ có thể đi làm chuyện mình muốn làm.
Nếu có thể nhìn thấy bố thì lại càng tốt hơn, không thể gặp được thì Minh Dao cũng không tiếc nuối."
Tô Noãn Tâm đau lòng kéo cô bé vào trong lòng mình, nói: "Minh Dao của chị à, thật là ngoan khiến người ta thương tiếc!”
“Em yên tâm, đàn chị sẽ tìm cơ hội, để em gặp bố" "Thật sao! Ngoéo tay đi."
"Ngoéo tay thắt cổ một trăm năm, không được phép thay đổi!"
Lệ Minh Viễn thấy hành động rất ngây thơ của hai người liền nhếch miệng nhưng không nói gì.
Có điều trước đó, khi cùng cô nhóc ngồi chung một chiếc xe, cô nhóc đều sẽ ríu rít không ngừng nói với anh.
Sau khi cái người nhỏ tuổi hơn cô nhóc này xuất hiện, gần như đã cướp mất tất cả lực chú ý của cô nhóc..