*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Nhìn thấy cảnh này Mộ Diệc Thần vội vàng che mắt lại, lui thẳng ra ngoài cửa, có lòng tốt đóng cửa phòng lại.
Má ơi.
Tổng giám đốc Lệ thật hung tàn!
Nếu như ban nãy không nhìn nhầm, thì đó không phải là một nụ hôn, dường như là trực tiếp cắn xé
Không cho cô Tô cắn, lại tự mình đi qua cắn là thế quỷ nào? Mộ Diệc Thần không hiểu nổi nữa.
Tô Noãn Tâm bị cắn tới đau đớn...!Oan ức đến mức nước mắt càng rơi dữ dội hơn.
“Oa...!Chú thối, ăn hiếp người ta!"
Vừa khóc một phát là không thể ngừng được.
Lệ Minh Viễn...!cũng không hiểu tại sao mình lại đột ngột cắn người.
Nhưng trong nháy mắt đó, anh thực sự không thể kìm lòng.
Thấy cô nhóc khóc đến mất kiểm soát, anh có chút nhức trứng...!Cứ thế quyết định một là không làm, hai là làm cho xong, trực tiếp hôn lên đôi môi đó.
Bằng đi một tuần...!đã một tuần anh không liên lạc với cô nhóc.
Muốn cô ấy?
Muốn.
Đặc biệt là khi ngủ một mình vào ban đêm, rất muốn.
Giờ phút này, Lệ Minh Viễn khó có thể khắc chế.
Lúc này, anh chỉ muốn cô gái nhỏ yên tĩnh lại.
Không muốn nghe cô khóc tới nhộn nhạo ruột gan..
So với tiếng khóc, anh càng muốn nghe một thứ âm thanh khác của cô.
Cái kiểu âm thanh thút thít nho nhỏ, nức nở nghẹn ngào...!có thể trộm mất linh hồn người khác.
“A...!chú, chính là lúc này, còn ức hiếp em...!Giọng nói Lệ Minh Viễn trở nên hơi khàn khàn nói: "Hả? Khi nào?" "Lúc cãi nhau...!Không phải chủ đang tức giận sao?"
Hai mắt Lệ Minh Viễn hơi tối lại, giọng điệu ngả ngớn nói: "Là bởi vì đang tức giận...!mới muốn ức hiếp em."
Tô Noãn Tâm nước mắt lưng tròng hỏi: "Tạiimgwebtruyen
.