Ban đêm, gió lạnh ùa về, đột nhiên có một cơn mưa to quỷ dị trút tới. Tô Vãn đứng lẳng lặng ở bên cạnh cửa sổ, nhìn những giọt nước mưa chảy từ trên ngói xuống, rồi vươn bàn tay trắng nõn ra hứng, cảm giác mát lạnh thật tốt.
Tương Tư khoác lên người của nàng một cái áo khoác, "Vương phi, đêm đã khuya rồi. Người cũng nên đi nghĩ đi, lúc này mà A Chích vẫn chưa trở về, thì chắc là không trở về rồi."
"Ai nói ta đang nhớ tới nó, nó có trở về hay không thì có quan hệ gì tới Bổn vương phi chứ?" Tô Vãn mạnh miệng nói lại một câu. Ngay khi nàng mới nghiêng đầu thì nhìn thấy Tả Diễm cầm một cây dù to hộ tống Việt Băng Ly đi tới đây.
Vườn hoa của Vương phi nàng đã bị cháy, nên nàng vẫn luôn ở tại căn phòng ở bên cạnh vườn hoa của Việt Băng Ly, tại sao hôm nay Việt Băng Ly lại đột nhiên tới đây? Chẳng lẽ lại muốn cứng rắn cùng phòng với nàng? Shit! Chán sống sao, hôm nay nàng đang buồn bực. Nhưng mà vẫn đi tới phòng chính, khom lưng, "Không biết Vương gia nửa đêm giá lâm, thần thiếp không kịp nghênh đón."
Việt Băng Ly không nói chuyện, trực tiếp để Tương Tư và Tả Diễm lui ra khỏi phòng chính. Chờ sau khi hai người đó lui ra, Việt Băng Ly nắm lấy tay Tô Vãn đi tới phòng sau, "Vãn Vãn, hai người chúng ta đều là vợ chồng, thì lý ra nên cùng giường chung gối."
Tô Vãn đảo mắt, nhìn Việt Băng Ly, gằn từng chữ, "Vương gia, thân thể Vãn Vãn không khoẻ. Hay là hôm khác đi, người cũng biết, chuyện như vậy thì phải bàn tới thiên thời địa lợi nhân hoà..."
Việt Băng Ly cũng làm như không nghe thấy, lúc muốn vươn tay cởi y phục ở bên hông nàng ra, nàng nhanh chóng lắc mình, "Vương gia, nếu như bây giờ người khó nhịn, Vãn Vãn đi gọi Vũ Cơ ở hậu viện tới đây."
"Bổn vương chỉ vừa ý có một mình Vãn Vãn." Thân thủ của Việt Băng Ly cực nhanh, làm cho Tô Vãn tránh né cũng có chút khó khăn. Người nam nhân này tựa hồ như muốn ép nàng phải động phòng vậy. Shit! Đều là TM đại lợn giống.
Tô Vãn và Việt Băng Ly lăn qua lăn lại nhiều lần như vậy, nhưng cuối cùng Tô Vãn vẫn bị Việt Băng Ly đưa tới giường lớn, "Vãn Vãn, đừng nhúc nhích. Ngoan, ngoài cửa sổ mưa lớn, nên yên lặng nghe tiếng mưa rơi, cũng là một chuyện rất hưởng thụ."
"Vương gia, nếu như người dám động vào Vãn Vãn một chút, ngày mai người liền ký hưu thư đi." Tô Vãn thật sự không thích cảm giác bị người nam nhân này đè nặng.
Cánh tay thật dài của Việt Băng Ly gắt gao ôm lấy thân thể Tô Vãn, không dùng quá nhiều lực, nhưng trên người anh lại có một cổ mùi hương nam tính độc đáo làm cho người khác cảm thấy bị mê hoặc. Đầu của anh tham lam tiến vào ngửi mùi hương ở trong tóc đen của nàng, "Vãn Vãn, nàng là thê tử của Bổn vương, đây là sự thật không thể thay đổi." Lời còn chưa dứt, hắn lập tức xé mở y phục ở đầu vai nàng, da thịt trắng nõn như đóa hoa huyết sắc nở rộ xinh đẹp như vậy.
Nàng muốn động đậy nhưng không được. Lúc nào bị điểm huyệt nàng cũng không biết.
Nam nhân đáng chết này, khi nào thì kỹ thuật lại gia tăng tới loại tình trạng này. Hiện tại nàng không thể cử động, hắn chắc sẽ ăn sạch nàng đi! Tô Vãn nàng một đời lừng lẫy, giết người vô số, chưa từng thất bại, cư nhiên lại rơi vào kết cục này. Nàng muốn thoả hiệp sao? Tuyệt đối không được. Xuất giá làm vợ chưa bao giờ là phong cách của nàng.
"Trước khi những dấu vết này biến mất, sau mỗi đêm, Bổn vương sẽ tiếp tục in lên những đóa hoa khác. Thấy Bổn vương có bao nhiêu cưng chìu Vãn Vãn chưa?" Giọng nói của Việt Băng Ly thản nhiên không nghe ra tâm tình gì, thế mà cử chỉ giơ tay nhấc chân của hắn trong lúc đó vẫn ưu nhã như vậy. Đến nỗi làm cho Tô Vãn không rõ, rốt cuộc người nam nhân này có ý gì với nàng.
Một mặt cưng chìu, một mặt biến thái điểm huyệt nàng, thừa cơ ăn đậu hủ của nàng như tiểu nhân đáng ghét, rồi một mặt lại ưu nhã như nhân vật chính trong truyện manga, tất cả làm như chuyện đương nhiên.
"Việt Băng Ly chơi đã chưa? Giải huyệt cho ta." Tô Vãn nhăn mi, không vui cắn môi mỏng dưới, cúi đầu.
"Nữ nhân cần phải ngoan ngoãn, chứ không phải là tính khí nóng nảy, và hành vi thô lỗ như thế này. Nếu đã gả cho Bổn vương, thì tất cả của nàng nên tuỳ theo Bổn vương bảo vệ. Đối với tay sát thủ, tuyệt đối không thể nhúng tay vào." Ngón tay Việt Băng Ly nhẹ cuốn tóc nàng, lông mày cong cong, con ngươi hồ ly lộ ra thật dày, làm nàng không xem được thâm ý ở trong đó.
Việt Băng Ly thấy Tô Vãn không lên tiếng, thế nên ngón tay thon dài lại can đảm dò tìm tới váy mỏng của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trắng nõn của nàng, "Vãn Vãn..."
"Việt Băng Ly, nếu chàng dám đụng tới ra nửa phần, ta nhất định sẽ làm cho chàng hối hận cả đời." Lông mày của Tô Vãn nhíu càng sâu, trong đáy mắt thậm chí hiện lên một tia hốt hoảng, đây là quẫn cảnh mà nàng tuyệt đối chưa từng gặp qua.
Cánh tay Việt Băng Ly duỗi ra, ánh nến trong phòng dập tắt, một mảnh bóng tối, thỉnh thoảng lại có tia chớp sáng trong phòng. Hắn yên lặng nằm ở bên cạnh của nàng, không nói gì nữa.
Bị điểm huyệt hơn vài giờ mà Tô Vãn vẫn không ngủ được, mãi cho đến khi nàng được giải huyệt đạo, mới mệt mỏi ngồi dậy, nắm lên quả đấm muốn thô bạo cho hắn một quyền, lại bị Việt Băng Ly nắm chặt ở trong lòng bàn tay.
"Vãn Vãn sao có thể nỡ động thủ với phu quân như vậy, đêm đã khuya, mau đi ngủ đi." Hai mắt của Việt Băng Ly nhắm nghiền, nhưng lại rầm rì nói, đồng thời thô lỗ nhét nàng vào trong chăn. Báo đạo đến nỗi Tô Vãn căn bản không thể cự tuyệt.
Nàng đưa lưng về phía hắn rồi tiến vào giấc ngủ, mộng cả đêm trong mơ rất lộn xộn, nhưng mà tới tới lui lui đều chỉ có một mình bóng dáng của người nam nhân này. Bóng lưng cao ngạo với trường bào màu tím hạ xuống, còn có áo bào trắng dịu dàng như ngọc, bóng dáng cười sâu đến nỗi như hồ ly. Đủ loại đủ kiểu như mỗi chuyện hàng ngày trong cuộc sống chắp vá vào nhau, đan xen như một bức họa, rơi vào trong lòng của nàng.
... ......Đường Phân Cách.... .....
Tinh thần của Tô Vẫn không tốt nên nằm dài trên ghế nhỏ, nhìn hoa sen nở rộ trong hồ sau cơn mưa, đồng thời khẽ ai oán nguyền rủa: nếu như không phải người nam nhân kia quấy rầy suốt đêm, thì nàng cũng sẽ không buồn ngủ như vậy.
Chim bồ câu trắng hạ cánh bay tới bên cửa sổ, Tương Tư lập tức lấy xuống bức thư ở trên chân của nó, dâng lên trước mặt của Tô Vãn: "Nương nương, là thư của Tiếu Bạch, sợ là có chuyện gì quan trọng rồi."
Tô Vãn nặng nề "Ừ" một tiếng, từ từ mở bức thư ra, người nam nhân này quả nhiên không làm cho mình thất vọng. Hành động hôm đó, dưới sự dụ dỗ những sát thủ còn sống sót của Tiếu Bạch, phát hiện Kiều Trang đã tới kinh thành rồi. Chỉ cần chuẩn bị tất cả mọi chuyện tốt đẹp ở kinh thành, nếu lần này mà Tô Vãn nàng không đem các nàng chặt cho chó ăn, thì nàng không mang họ Tô.
Tô Vãn ngoắc ngón tay với Tương Tư, cúi đầu phân phó vài câu. Tương Tư vừa nghe, sắc mặt trắng bạch, có chút lo lắng nói, "Nương nương, để Tương Tư đi cùng với người."
"Không được, nếu người đi, nhất định sẽ đưa tới chú ý. Cứ sống thật tốt ở đây, Vương phi nương nương biết cách xử lý. Hiểu chưa? Chủ yếu là phải lừa gạt cả trên lẫn dưới Vương phủ, nhất là Vương gia." Tô Vãn nghĩ đến Việt Băng Ly, cũng hơi có chút không vui, hắn ta cứ một hai không cho phép nàng nhúng tay vào chuyện này. Là xuất phát từ mục đích gì, chỉ cần dùng não là nghĩ ra. Nhưng thù của Tô Vãn nàng, làm sao có thể nói không báo là không báo. Đó là hành động rất hèn nhát.
Mặc dù Tương Tư biết võ công của Tô Vãn hơn người, nhưng sát thủ ngày hôm đó, nàng cũng đã giao đấu qua, lợi hại đến nỗi nàng sợ hãi phải nhường ba phần. Nếu chỉ có một mình Vương phi, thì nàng thật sự sợ sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu là như vật thì nàng làm sao yên lòng đây.
Tô Vãn nhìn bộ dáng lo lắng của Tương Tư, cười nhẹ lên tiếng: "Làm sao vậy? Nhà ngươi không tin Vương phi nương nương như vậy sao, không cần đi tìm A Chích, có biết không? Cái người yêu động thủ như vậy, Bổn vương phi không hầu hạ được đâu."