Chương .
Thế nhưng ở cung Ngưng Hoàn.
Yên La khó có thể tin nổi kể hết tất cả chuyện này, Lâu Nghiên thật sự là tức đến một câu cũng hoàn toàn nói không nên lời. Nàng không nhịn được cầm lấy cánh tay Yên La mà hỏi: "Nữ nhân này là yêu quái sao? Lại ngay cả cái lão hoàng đế Tây Hoa quốc kia mà cũng có thể thu phục. Lại vẫn còn là Quận chúa gì đó, thật không biết có đúng thế là lén mập mờ làm mất mặt Quận chúa!"
Nàng vừa dứt lời, âm thanh của Thái Hậu bỗng dưng vang lên: "Ngươi là muốn nói Việt Vương Phi của chúng ta và vị Thiết Mộc hoàng đế kia bên ngoài là phụ tử, kì thực tằng tịu với nhau, đúng không?"
Lâu Nghiên nghe thấy âm thanh của Thái Hậu thì cả kinh phủ phục trên mặt đất, miệng lắp bắp giải thích "Không không. . . Không phải. . . Thái Hậu nương nương, thần thiếp chỉ là. . ."
Còn chưa dứt lời, thì "bốp"!
Một cái bạt tai thật mạnh rõ kêu giáng vào mặt Lâu Nghiên , đồng thời là câu nói cảnh cáo: "Thân là hậu phi, lại cũng có thể nói ra chuyện hoang đường như thế , nói ra mà không biết cảm thấy thẹn . Thật không biết tại sao ngươi còn kém xa Vãn Vãn như vậy! Nàng đại biểu Ánh Tuyết Quốc đi sứ Tây Hoa, càng vất vả công lao càng lớn, không ngờ ngươi còn sỉ nhục như thế ! Ngươi thử nói ai gia hẳn nên trị ngươi tội gì! Lâu Nghiên."
Lâu Nghiên thân thể vô ý thức bắt đầu run run "Thái Hậu. . . Thần thiếp. . . Thần. . ." Bị bắt đúng ngay tại chỗ , thật sự là nàng trăm miệng cũng không thể bào chữa. Cuối cùng chỉ có thể đánh liều, ngẩng đầu lên nhìn Thái Hậu: "Thái Hậu nương nương, hai tòa thành trì nói cho là có thể cho sao? Nếu không phải có nguyên nhân gì đó, thần tin tưởng Hoàng thượng cũng sẽ không ngây ngốc xẻ giang sơn tặng cho Quận chúa ngoại lai chứ! ?"
Thái Hậu nghe thế, ngồi ở trên ngai vàng mà ngón tay khẽ nhịp lên thành tay vịn. Năm đó bà cũng không có được cho một tòa thành trì nào, cho dù phụ hoàng sủng ái có thừa. Nay Thiết Mộc cho Tô Vãn hai tòa thành trì, xác thật là tò mò.
Lâu Nghiên nhìn thấy Thái Hậu không gì nói , lúc đang âm thầm mừng rỡ thì ma ma từ trong điện đi đến mà nói: "Thái Hậu, vừa mới có thư báo lại. Nói là Việt Vương Phi của chúng ta dùng một viên Linh Lung Tâm mà chiếm được hai tòa thành trì từ trong tay Tây Hoa hoàng đế . Đó là một chuyện mà Thiết Mộc hoàng đế một mực thèm muốn, lại thật không ngờ Việt Vương Phi chúng ta lại thông minh đưa ra cách giải quyết. Thiết Mộc hoàng đế cảm kích, lại cực kì vui mừng liền thu nhận làm nghĩa nữ, hơn nữa ban thưởng hai tòa thành trì."
Thái Hậu nghe xong vừa lòng gật đầu, khẽ ừ một tiếng, lại nhìn sang Lâu Nghiên "Ngươi còn có gì để nói. Ngươi thân là tỉ tỉ của Việt Vương Phi mà không tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, lại vẫn còn nói xấu đối với muội muội của mình. Điều này phạm vào tối kỵ trong cung, còn có làm mất phẩm đức! Ma ma nói cho nàng ta, chiếu theo cung quy là phải xử trí như thế nào."
"Những ai ghen tị, lòng dạ chật hẹp, làm ô nhục quốc thể , lẽ ra huỷ bỏ địa vị hậu phi , hơn nữa biếm vào lãnh cung, trọn đời không được bước ra một bước!" Ma ma liếc xéo qua Lâu Nghiên đang quỳ trên mặt đất mà âm thầm cười lạnh. Dám cả gan làm loạn xúc phạm cấm kị của Thái Hậu và hoàng thượng , hơn nữa dại dột bất trị, tuyệt không biết che giấu, tại hậu cung này chẳng khác nào thắt cổ tự sát!
Mặc dù là cùng cha, nhưng so với vị Việt Vương Phi kia thì kém khá xa. Khó trách Việt Vương Phi để cho nữ nhân này vào cung thoải mái như vậy, thì ra nguyên nhân trong đó là ở chỗ này. Thủ đoạn của Việt Vương Phi này, thật không phải chỉ là cao siêu bình thường .
Lâu Nghiên nghe xong, lập tức cảm giác chính mình giống như rơi vào Địa Ngục , sợ hãi bò lên phía trước túm lấy làn váy của Thái Hậu mà lớn tiếng cầu xin: "Đừng . . . Thái Hậu nương nương. . . Van cầu ngài. . . Thái Hậu nương nương, ngài nể tình phụ thân nửa đời trên ngựa vất vả chiến đấu vì nước mà buông tha thần thiếp được không?"
Thái Hậu chán ghét đá văng Lâu Nghiên ra "Ngươi quả thực chính là làm mất hết mặt mĩ của Lâu Thương Trạch. Uổng công Lâu Thương Trạch một đời lẫy lừng, làm thế nào liền sinh ra một kẻ vô dung như ngươi vậy ."
"Thái Hậu. . . Thần biết thần vô dụng , nhưng mà nhất định có một chút còn dùng được! Tâm ý của thần thuộc về Thái Hậu nương nương . . ." Người đang trong cơn tuyệt cảnh, đều sẽ muốn dùng đủ các loại biện pháp để tóm được cọng rơm cứu mạng mà cứu vớt chính mình.
Thái Hậu nghe được những lời này, nháy mắt một cái với ma ma . Bà hiểu ý đuổi hết tất cả mọi người trong điện. Thái Hậu lúc này mới trầm giọng hỏi: "Ngươi cứ nói lòng dạ ngươi thuộc về ai gia , những lời này là như thế nào?"
"Lâu Nghiên một đời làm nô làm tỳ, nguyện ý vĩnh viễn đi theo Thái Hậu." Lâu Nghiên mặc dù ngu dốt, nhưng cũng biết hiểu một chút việc trong triều . Hoàng thượng cố tình chấp chính, định đánh đổ Thái Hậu nương nương. Thái Hậu ngài một thân một mình giành giật thì khổ cực cỡ nào. "Lâu Nghiên nguyện ý làm gian tế cho ngài , ẩn núp bên người hoàng thượng, thăm dò các loại tin tức!" Lâu Nghiên biết, hiện tại nàng chỉ có con đường này, chính là đứng trên cùng đường với vị Thái Hậu này.
Sau khi Thái Hậu nghe thấy , xiết chặt lấy cằm nàng "Ngươi rốt cục cũng biết dùng đầu óc một lần, biết phải giúp ai gia thì mới có thể giữ được mạng nhỏ. Chính là ngươi có biết rằng, ai gia không thích người ngu dốt không. Ngươi ngay cả một phần mười Vãn muội cũng không bằng, ngươi có tư cách gì làm thám tử cho ai gia !"
"Bởi vì thần là Lâu Nghiên! Hoàng thượng có hận thần, cũng sẽ không xuống tay đối với thần. Bởi vì có liên quan đến phụ thân. Nếu như ngài phế thần thì chẳng khác nào gậy ông đập lưng ông." Lâu Nghiên chỉ cảm thấy chính mình hiện tại tựa hồ đã đặt mình trước vách đá , chỉ cần một bước đạp sai, sẽ vạn kiếp bất phục. Nàng tuyệt đối không thể chết, nàng phải cố mà sống!
Thái Hậu bỏ tay khỏi cằm Lâu Nghiên , chậm rãi cúi người xuống: "Nếu muốn làm do thám cho ai gia , như vậy ngươi trước phải được sủng ái rồi hãy nói sau. Còn muốn đấu với Lâu Vãn rồi hãy nói sau. . ."
"Lâu Nghiên có khả năng không đấu với muội muội , chúng ta là thân tỷ muội, tại sao phải đấu. Chúng ta hoàn toàn có khả năng trở thành hảo tỷ muội, cùng nhau trợ giúp Thái Hậu nương nương." Lâu Nghiên nịnh nọt mở miệng, vừa nhìn Thái Hậu.
"Ha ha. . . làm hảo tỷ muội với Vãn Vãn, các ngươi quả thật là tỷ muội, có điều hảo tỷ muội là vĩnh viễn không có khả năng! Ngươi chỉ có hai con đường, một là hủy diệt nàng ta! Một là hủy diệt chính mình! Hiểu chưa? Nghiên phi nương nương. . . Ai gia không thích kẻ chịu nhục cầu xin, chỉ thích loại người có quyết đoán, lật tay xé mấy mù như Lâu Vãn!" Đối với loại người như cỏ trên bờ tường, lại ngu dốt thì bà thật sự không có một chút hứng thú. Nếu như là con thú cưng để cùng chơi đùa, thì có thể còn lưu lại.
Lâu Nghiên vô lực tê liệt ngồi bệt dưới đất, đôi mắt trống rỗng nhìn bộ hoa phục trước mặt, lại thấy Thái Hậu ác độc giống như lão yêu ngàn năm . Nàng mới hiểu rõ ràng, hậu cung căn bản không có chỗ cho nàng sống yên ổn.
Cuối cùng bình tĩnh phủ phục trên mặt đất, đầu chạm vào đất mà gằn từng tiếng nói: "Thái Hậu, Lâu Nghiên nhất định sẽ cố gắng!"
"Ha ha. . . Ai gia nhìn ngươi diễn thật là tốt . . . Hôm nay việc, tạm thời như vậy đi! Cảnh cáo ngươi một câu, không nên tự cho là thông minh!" Dứt lời, bà phẩy áo bào mà đi, bước chân dứt khoát.
Trước mắt Lâu Nghiên vẫn lặp đi lặp lại bộ mặt âm u lạnh lẽo của bà ta. Thì ra hậu cung thật là một chốn bạch cốt chất chồng, hiện tại cuối cùng nàng đã hiểu tại sao Lâu Vãn có khả năng ngụy trang được hoàn mỹ như vậy.
Người có thể sinh tồn ở trong khe này, nàng căn bản không có khả năng thắng nổi!
Vừa suy tư đến chỗ này, âm thanh kinh hoảng của Yên La vang lên: "Nương nương, quốc cữu phu nhân vào cung đến thăm ngài, mau dọn dẹp một chút đi! Nếu không,..nếu không,… thì thấy ngài như vậy sẽ bị đau lòng."
Lâu Nghiên ừ một tiếng, ngồi vào trước bàn trang điểm . Nàng nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp trong gương thì không khỏi tự giễu nhếch khóe miệng. Ở thời đại này, người nào xinh đẹp vô dụng , như vậy còn có tư cách làm ấm giường . Nếu như không dùng được, lại không xinh đẹp, có muốn sinh tồn cũng sẽ là một chuyện rất khó .
Nàng hữu dụng, cũng có sắc đẹp, không nên sống gian nan như vậy .
"Nghiên nhi, thế nào vậy? Sắc mặt không tốt lắm, có đúng là Hoàng thượng hàng đêm ngủ lại tại cung Ngưng Hoàn của ngươi." Úc thị lôi kéo cánh tay mịn màng của Lâu Nghiên, ngắm nghía một hồi đày vẻ yêu thích không buông tay . Nhưng lại hoàn toàn không thấy được sự đau khổ và bất lực của Lâu Nghiên dưới làn da kia.
Lúc Yên La muốn mở miệng nói cái gì, thì Lâu Nghiên đột nhiên nói tranh: "Vâng! Hoàng thượng đặc biệt cưng chìu Nghiên nhi, còn nói Nghiên nhi là phi tử xinh đẹp nhất trong lục cung. Nếu như sinh được hoàng tử cho ngài thì cũng có thể được lập làm Hoàng Hậu ."
"Ô. . . Hoàng thượng thật sự nói như vậy sao. Bảo bối Nghiên nhi của ta, con thật sự phải cố gắng! Là nương đã sớm nói, ngươi tuyệt đối là người thích hợp nhất làm Hoàng Hậu." Úc thị sung sướng mặt mày rạng rỡ.
Úc thị càng hưng phấn, trong lòng Lâu Nghiên càng cay đắng, càng cảm giác được sinh tồn là một chuyện đặc biệt khó khăn . Nàng hơi nghiêng đầu, nói: "Mẫu thân, con đi ngự thiện nhìn một chút món canh do con tự mình nấu cho Hoàng thượng đã được chưa. Người cứ ngồi một lát đi!"
"Chà chà, tốt! Con đi đi. . . Đợi lát nữa món canh nấu xong, thì dẫn cả nương đi cùng gặp Hoàng thượng, được chứ?" Úc thị hoàn toàn đắm chìm trong mừng rỡ , ngay cả sự khác thường của nữ nhi đều không hề phát hiện ra.
Lâu Nghiên khẽ dạ, vào lúc muốn rời đi thì Úc thị đột nhiên nói: "Nghiên nhi, đợi một lát! Có một chuyện ta muốn thương lượng thương lượng với con. Anh họ con muốn vào kinh kiếm chức quan, con có thể giúp hắn sao? Hiện tại con được sủng ái như vậy, tùy tiện một chức Tứ Phẩm là không có vấn đề chứ."
Yên La vừa nghe, hai mắt có hơi trợn to, Tứ Phẩm? Cầu quan, đến sau đêm tân hôn , Hoàng thượng một mực không đặt chân tới cung Ngưng Hoàn, sợ là ngay cả Thất Phẩm đều không xin được đi! Lâu Đại tiểu thư này cũng thật sự là bi thảm.
Điều làm cho người ta thật không ngờ chính là, Lâu Nghiên lại đồng ý.
"Nữ nhi của ta thật sự là bảo bối, mau đi Ngự Thiện Phòng đi! Để nương ngồi ở chỗ này ."
"Vâng . . . được ạ. . ."
Sau khi đi ra khỏi cung Ngưng Hoàn , lúc đi ở trên đường hoàng cung thật dài , Yên La vẻ mặt căng thẳng, "Nương nương, nếu như người không làm được, thì biết làm sao bây giờ? Hiện tại ngay cả mặt hoàng thượng mà người cũng không thấy. . ."
Lâu Nghiên đột nhiên dừng chân, nhìn Yên La "Ta sẽ nghĩ ra biện pháp."
"Nương nương. . . Người đừng làm khó mình như vậy được không. Cứ nói rõ chuyện cho phu nhân đi! Ngài sẽ trợ giúp người, một mình người cố sức chống đỡ có ích lợi gì?" Yên La như thể con kiến bò trong chảo nóng .
Lâu Nghiên ngước mắt nhìn Yên La, âm thanh lớn hơn mà nói gằn từng tiếng : "Yên La! Không cho chảo nóng người đưa ra việc này trước mặt mẹ ta! Ta có khả năng!"
"Vâng! Nương nương. . ." Yên La âm thầm lắc đầu thở dài, cũng không nói gì nữa. Chuyện hôm nay thật sự là khiến cho Lâu Đại tiểu thư xảo quyệt này đã xảy ra sự biến hóa kinh người . Trong dĩ vãng chỉ biết luôn luôn dựa vào phu nhân, húc ngang húc dọc không hè cố kị, hiện tại hấp thu giáo huấn nên cũng biết một chút đạo lí đối nhân xử thế