Edit: anh Dờ
Quý Hoài thật lâu không lên tiếng, cậu im lặng ngồi.
Tạ Chi nghiêm mặt hừ lạnh, ánh mắt sắc lẹm liếc nhìn Giang Tử Mặc. Vẻ mặt Giang Tử Mặc hơi cứng nhắc, sau đó nở nụ cười: "Nếu là mẹ của Quý Hoài thì đúng lúc hôm nay tổ chức lễ chúc mừng cho Quý Hoài, phu nhân cũng cùng chung vui đi."
Tạ Chi nhìn Quý Hoài, Quý Hoài há miệng lại không biết nên nói gì, cậu quay qua Giang Tử Mặc tìm kiếm sự giúp đỡ. Tạ Chi lại hừ lạnh.
Tạ Chi theo bọn họ về hội trường bữa tiệc, bà đi một vòng rồi ngồi xuống đối diện Quý Hoài. Quý Hoài xấu hổ lại không biết phải làm sao, đứng dậy rót nước cho bà.
"Điểm thế nào?"
"Hơn ." Quý Hoài Quý Hoài đáp.
"Cụ thể là bao nhiêu?" Tạ Chi có hơi hậm hực vì cậu nói không rõ ràng, nhíu mày hỏi lại.
"Vừa đúng ."
Tạ Chi nghe xong thì không có cảm xúc gì, chỉ nói: "Miễn cưỡng xem như được, không làm mất mặt ta."
Giang Tử Mặc nghe xong thì không vui, lạnh giọng nói: "Phu nhân e là không biết ý nghĩa của điểm? Quý Hoài đứng đầu toàn tỉnh, cao hơn hạng hai điểm."
"À." Tạ Chi cười khẽ, chế nhạo nói, "Đứng đầu toàn tỉnh thì sao? Con trai của Tạ Chi tôi đứng đầu tỉnh là chuyện bình thường."
Vẻ mặt Giang Tử Mặc hoàn toàn trở nên lạnh lùng, "Bao nhiêu năm, bây giờ phu nhân trở về nói những lời này, bà coi Quý Hoài là gì?"
Tạ Chi nhíu chặt mày, Giang Tử Mặc liếc nhìn Hoa Cẩm Lăng, cười: "Phu nhân quay về là vì cái gì?"
Tạ Chi đứng dậy, vỗ mạnh lên bàn một phát, cả giận nói: "Cậu nói thế là có ý gì? Tôi đi tìm con trai mà cần lý do sao? Nơi này không tới lượt cậu nói chuyện!"
"Phu nhân." Quý Hoài bỗng dưng lên tiếng, cậu bình tĩnh nhìn Tạ Chi, "Chú Mặc là người vô cùng quan trọng của tôi, phu nhân là khách, xin hãy chú ý lựa lời cho đúng mực."
Tạ Chi lạnh lùng nhìn Quý Hoài, sau đó đột nhiên thu lại vẻ tức giận trên mặt, ngồi xuống nói, "Trưởng thành rồi, dám tranh luận rồi đấy."
"Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp phu nhân, trước đó tôi không hề biết phu nhân, Quý Hoài sống gần hai mươi năm rồi, chưa từng biết có mẹ là cảm giác thế nào."
"Con đang trách ta?"
Quý Hoài mím môi nhìn bà, Tạ Chi thấy vẻ mặt của cậu thì cười lạnh, "Từ lúc ta quyết định sinh ra con, không bóp chết đã là may rồi, không có nợ nần gì con hết. Bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, dám trách ta?"
"Tôi... cũng không có ý trách móc gì phu nhân, tôi..." Hai đời cậu vẫn luôn tự hỏi, vì sao mình không có mẹ? Cả hai đời cậu đều hâm mộ người khác có mẹ, từ đó tới giờ ngay cả dáng vẻ mẹ mình như thế nào cậu cũng không hề biết. Đời trước, con có trách tất cả người trong Hoa gia nhưng cũng chưa từng trách mẹ, đơn giản là vì trước lúc lâm chung, bà nội đã nói: "Hoài Hoài à, mẹ cháu là cô gái đẹp nhất bà từng thấy, mùa xuân năm ấy không chỉ nhặt được cháu, mà còn nhặt được mẹ cháu. Một cô gái tuổi còn trẻ mà lại đẫm trong máu nằm giữa bụi cỏ. Bà tiện đường đi qua, mẹ cháu bắt lấy chân bà cầu xin bà cứu cháu, lúc ấy cháu nhỏ xíu lọt thỏm trong lòng mẹ, trên người không có một vết thương. Ài... sớm biết thế ta nên cứu cả hai, nên cứu cả hai..."
Bà nội chỉ mang cậu về, cậu muốn hỏi thêm nhưng bà đã không còn thở nữa.
Ở Hoa gia bao nhiêu năm, nhờ vào câu nói "lọt thỏm trong lòng mẹ không một vết thương" của bà nội mà Quý Hoài mới có thể kiên trì sống tiếp. Đời trước chưa từng trách móc, đời này cậu lại có được hạnh phúc mỹ mãn, sao có thể trách Tạ Chi.
Nhưng, mẹ thật sự là mẹ con sao?
Cho dù có trưởng thành bao nhiêu, trải qua hai đời, đối với người mẹ này, Quý Hoài vẫn theo bản năng mà muốn tới gần, muốn nắm giữ phần ấm áp ấy.
Nhưng khi nhìn thấy Tạ Chi rồi, lòng Quý Hoài rất dao động, lại không tới gần Tạ Chi nửa bước.
"Phu nhân, phu nhân trở về tìm tôi sao?
"Tiện đường thôi, chỉ là tiện đường." Tạ Chi đứng lên, liếc mắt nhìn Giang Tử Mặc. "Thấy được con bây giờ thật sự là có tiền đồ."
Quý Hoài nhìn ánh mắt bà lóe lên ý cười, cậu kéo Giang Tử Mặc đang ngồi cạnh mình đứng lên, "Chú Mặc, chúng ta cùng tiễn phu nhân."
Giang Tử Mặc nở nụ cười, đưa tay ra nói: "Phu nhân, mời?"
Tạ Chi trầm mặt không vui đi ra ngoài. Hoa Cẩm Lăng cũng đứng lên, "Quý Hoài, đây là quà của anh tặng cậu, chúc mừng cậu."
"Cảm ơn, đi thong thả không tiễn." Giang Tử Mặc trả lời thay Quý Hoài.
Hai người kia đi rồi, Giang Tử Mặc kéo Quý Hoài đi lên lầu, Quý Hoài cả kinh nói: "Khách khứa còn chưa đi hết mà."
"Có Lục Thất ở dưới rồi." Giang Tử Mặc đáp rồi kéo cậu vào phòng.
"Chú Mặc." Quý Hoài nắm cánh tay Giang Tử Mặc, Giang Tử Mặc liền nắm cả hai tay cậu khóa lên đỉnh đầu.
"Vừa rồi chưa làm xong, giờ bù lại." Giang Tử Mặc nôn nóng hôn cậu, hôn tới mức Quý Hoài sắp ná thở thì đưa tay cởi quần áo cậu.
"Chú Mặc khoan đã, còn chưa tiễn hết khách, chúng ta phải... a..." Quý Hoài cắn môi dưới, đau tới mức thân thể run lên.
Động tác của Giang Tử Mặc rất gấp gáp, bàn tay lớn khóa cả hai tay Quý Hoài không cho cậu giãy giụa, Quý Hoài không biết hắn làm sao, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Giang Tử Mặc làm xong xuôi mới dần tỉnh táo trở lại.
"Tiểu Hoài? Tiểu Hoài?" Giang Tử Mặc lấy lại tâm trí thì thấy mình đã làm Quý Hoài bị thương, hắn đau lòng muốn chết, giận chính mình đã đánh mất lý trí, lần đầu tiên làm bị thương cậu.
"Tiểu Hoài, bảo bối?" Giang Tử Mặc ôm cậu vào trong ngực, đau lòng hôn lên mi mắt Quý Hoài, Quý Hoài vẫn nhắm mắt không tỉnh lại.
Giang Tử Mặc cẩn thận bế Quý Hoài lên, lúc vào tới phòng tắm thì Quý Hoài mới hơi tỉnh lại, mở mắt nhìn hắn.
"Tiểu Hoài, chúng ta tắm rửa một chút rồi tôi đưa em đi viện."
"Không đi." Quý Hoài lắc đầu.
"Đừng bướng, tôi đưa em đi." Giang Tử Mặc vừa vội vừa tức, lúc này chỉ có thể đè giọng lại, "Tiểu Hoài, là tôi không tốt, đừng ngang bướng, chúng ta đi viện trước đã."
"Không sao đâu, bôi thuốc là được rồi."
"Không được!"
"Chú Mặc!" Quý Hoài gọi to một tiếng, trừng mắt nhìn hắn.
Giang Tử Mặc im lặng nhìn cậu, sau đó thỏa hiệp: "Để tôi bảo Lục Thất đi mua thuốc."
Giang Tử Mặc ôm cậu vào bồn tắm cẩn thận rửa sạch cho cậu. Quý Hoài đang nổi nóng, thấy Giang Tử Mặc im lặng cúi đầu tắm rửa cho cậu, mí mắt rũ xuống hơi đỏ lên, Quý Hoài vốn đan giận cũng chẳng giận nổi nữa.
"Em không sao, không đau chút nào... Á.. sshh..." Giang Tử Mặc hơi đụng tới miệng vết thương, Quý Hoài không kịp đề phòng nên bị đau tới rụt cả người.
"Đau không?" Giang Tử Mặc không dám động vào.
"Hơi đau." Quý Hoài đành phải nói.
Vì thế Giang Tử Mặc lại càng cẩn thận lấy thứ bên trong ra, sau đó quấn khăn tắm bế Quý Hoài lên giường.
"Trong nhà vẫn còn thuốc." Quý Hoài kéo tay Giang Tử Mặc không cho hắn đi ra ngoài.
Giang Tử Mặc nghi hoặc hỏi: "Thuốc ở đâu ra?" Hắn chưa bao giờ làm Quý Hoài bị thương ở trên giường, lúc trước chế nhạo Lục Thất nói là bảo Quý Hoài đưa thuốc cho anh cũng chỉ là giỡn chơi. Dù hắn có làm thô bạo thế nào thì vẫn sẽ chú ý đúng mực.
Nhưng hôm nay hắn đã phạm sai lầm. Tạ Chi không giống với những người khác, bà là mẹ của Quý Hoài, thân phận này rất đặc biệt, Giang Tử Mặc không thể không lo lắng.
Mắt Quý Hoài lúng liếng đảo quanh, cậu muốn nói là do Lục Thất đưa nhưng nếu nói thế có khi chú Mặc giết Lục Thất mất. Cơ mà nếu bảo là cậu tự mua thì cậu lại ngượng. Thuốc này đã mua từ lần đầu tiên lên giường, phòng trường hợp Giang Tử Mặc không có kinh nghiệm. Nếu lần đầu đã máu chảy thành sông thì sợ Giang Tử Mặc sẽ khó xử, cho nên cậu mới chuẩn bị sẵn. Không ngờ lúc ấy không cần, giờ lại phải dùng tới.
"Lúc trước mua mấy bộ kia nó kèm theo đó, chưa dùng đến." Quý Hoài chột dạ.
Giang Tử Mặc không hỏi nhiều, lấy thuốc ra bôi cho cậu. Bôi thuốc xong, hắn ôm cậu vào lòng.
Quý Hoài nghĩ một lát rồi hỏi: "Chú Mặc, anh không vui vì Tạ Chi à?"
"Em có quen bà ấy không?" Giang Tử Mặc vỗ về lưng Quý Hoài, làm bộ thờ ơ hỏi.
"Em còn chưa biết.... em không quen bà ấy."
Giang Tử Mặc chậm rãi trầm mặt xuống, như là đã đoán trước được. Quý Hoài cũng im lặng, chốc lát sau thở dài nói: "Em không ngờ có thể gặp được bà ấy, trước kia ngày nào em cũng nghĩ, rốt cuộc mẹ mình trông như thế nào, nếu gặp được mẹ thì mình có vui không. Nhưng mà đã rất lâu rồi em không còn mong đợi nữa, vả lại, bây giờ em có anh."
Quý Hoài ngẩng đầu nhìn hắn, "Em có thể không có mọi thứ, nhưng không thể không có anh."
Giang Tử Mặc vốn đang buồn phiền giờ cũng hết sạch, hắn không biết vì sao vừa rồi mình phải tức giận như vậy, có lẽ hắn đã nhận định Quý Hoài và hắn đã trói buộc sinh mệnh với nhau, là người thân cận nhất của nhau, giờ bỗng nhiên lại xuất hiện một người thân thiết với Quý Hoài hơn hắn, điều đó khiến hắn cảm thấy bất an và phẫn nộ.
Hắn thấy được Quý Hoài vẫn có một chút tình cảm với Tạ Chi, phần tình cảm này rất phức tạp, chính Quý Hoài có thể không hiểu rõ, nhưng hắn thì hiểu.
Quý Hoài sẽ không chỉ có hắn là duy nhất nữa. Hắn có thể ngăn tất cả mọi người tới gần Quý Hoài, nhưng không thể ngăn được tình thân máu mủ.
Hắn muốn Quý Hoài chỉ có duy nhất hắn, nhưng đồng thời Giang Tử Mặc lại không hề muốn Quý Hoài tứ cố vô thân như mình.
Giang Tử Mặc cúi đầu hôn môi Quý Hoài, nhẹ giọng nói: "Quý Tiểu Hoài, cho dù em làm chuyện gì, tôi cũng sẽ ở bên em."
"Được." Quý Hoài cong mắt cười.
Sau lần đó, một thời gian dài Tạ Chi không xuất hiện nữa, Quý Hoài không quá để tâm, chú Mặc thì bận việc công ty. Ngày thường Quý Hoài không có gì làm sẽ theo Giang Tử Mặc tới công ty, buổi tối tan làm cùng nhau trở về.
Buổi tan tầm hôm ấy, bọn họ lái xe về nhà. Lúc đi qua một tiệm cà phê thì thấy Tạ Chi đang ngồi cùng Hoa Cẩm Lăng, Quý Hoài không biết hai người đó nói chuyện gì, nhưng cậu thấy sắc mặt Tạ Chi không tốt lắm. Đèn xanh sáng lên, Giang Tử Mặc lái xe đi, Quý Hoài thấy Tạ Chi phẫn nộ đứng lên sau đó bỏ đi.
"Muốn gặp bà ấy không?" Giang Tử Mặc hỏi.
"Thôi." Quý Hoài lắc đầu, thoải mái tựa vào ghế ngồi, "Nếu bà ấy muốn gặp em thì sẽ tự tới thôi."
Quý Hoài lại nhíu mày, "Mà bà ấy ở cùng Hoa Cẩm Lăng, em cảm thấy có gì đó không tốt."
Giang Tử Mặc cũng chau mày, Hoa Cẩm Lăng đã yên tĩnh một thời gian, Giang Tử Mặc còn nghĩ cậu ta tự biết khó mà lui, không ngờ lại còn ngấm ngầm ra tay trong tối.
Giang Tử Mặc gõ ngón tay lên vô lăng, đột nhiên hỏi: "Hoa Duẫn Quan luôn đi tìm Tạ Chi đúng không? Tạ Chi tránh anh ta bao năm như thế sao giờ lại quay về?"
Quý Hoài lắc đầu, nực cười làm sao, đó chính là hai người thân thiết nhất của cậu nhưng cậu lại chẳng hề biết gì về bọn họ.