Edit: Cáo
Bọn họ vào một club tư nhân, trong tòa nhà rất yên tĩnh, phòng riêng nào cũng đều được đặt ở các vị trí kín đáo. Quý Hoài nhìn xung quanh, phòng khuất kín bưng nên cậu gần như không thể biết Tạ Chi ở đâu.
Cậu suy nghĩ một lát, cần gì phải vậy nhỉ, cứ cho là Tạ Chi ở đây thì cậu cũng không cần phải đi vào. Nghĩ thế, cậu hơi muốn quay về. Bây giờ cậu nên đi mua đồ ăn xong về nấu cơm cho chú Mặc mới đúng, chứ không phải là ở cùng với một đám còn chả biết xưng hô như thế nào.
Phục vụ đưa họ đến một gian phòng tối và kín rồi ra ngoài. Trong phòng đều là mấy đứa con nhà giàu ở Kim thành. Quý Hoài nhìn một vòng thấy toàn các gương mặt thân quen, nhưng bọn họ hầu như không biết cậu.
Hoa Cẩm Niên cũng không giới thiệu nhiều về cậu, chỉ bảo là một người bạn đến chơi. Bọn họ đã đánh mấy ván bài rồi, Quý Hoài chưa ngồi được bao lâu đã không chịu được.
Cậu nhìn điện thoại di động, đã bốn giờ chiều, chú Mặc cũng sắp tan làm rồi nhỉ? Cậu bây giờ đến thức ăn còn chưa mua.
"Quý Hoài vào chơi một ván đi."
Quý Hoài ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, thấy Hoa Cẩm Niên gọi thì lắc đầu.
"Chú Mặc không cho em tiền à?"
"Cho rồi, nhưng em không thích chơi cái trò này."
Hạ Dật ngồi cạnh cười: "Quý Hoài biết chơi đấy, lần trước tôi thấy em ấy lột sạch ví tiền mọi người rồi mới đi."
"Thế hả? Nhìn có vẻ không giống vậy lắm."
"Em về trước." - Quý Hoài đứng lên nói với Hoa Cẩm Niên, "Mấy người cứ tiếp tục."
"Sao đã đi rồi?" - Hoa Cẩm Niên hỏi, thấy cậu vừa nhìn điện thoại, còn tưởng là Giang Tử Mặc gọi về, "Chẹp, bây giờ mới mấy giờ mà đã tới giờ giới nghiêm rồi?"
"Không phải." - Quý Hoài không muốn nói nhiều với anh, liền đi ra ngoài. Cậu không chú ý đến Hạ Dật cũng đi theo mình, lúc Quý Hoài vào thang máy mới phát hiện ra.
Hạ Dật cười dịu dàng, hỏi: "Quý Hoài, em đang tránh anh à? Lâu rồi không gặp, dạo này em có khỏe không?"
Kể từ lúc Quý Hoài biết bộ mặt thật của Hạ Dật đã cực kỳ chán ghét vẻ mặt ôn nhu dịu dàng này của hắn. Chính cậu cũng không hiểu sao đời trước mình lại say đắm khuôn mặt này, đúng là bị mỡ lợn làm mờ mắt.
"Chuyện lần trước là anh sai, anh nhận lỗi với em. Anh... anh cũng không biết là tại làm sao. Cứ thấy em là anh lại muốn gần gũi với em. Thật xin lỗi, Quý Hoài, anh thật lòng xin lỗi em." - Hạ Dật nói, vẻ mặt thành khẩn, tình chân ý thật. Quý Hoài nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu cũng không nhìn ra một chút sơ hở nào.
Quý Hoài giễu cợt từ đáy lòng, mở miệng hỏi: "Tôi nhớ là anh với Hoa Cẩm Tú hẳn là quan hệ người yêu chứ?"
"Haiz..." - Hắn thở dài một cái, hơi có vẻ bất đắc dĩ, "Lúc trước Cẩm Tú xảy ra chuyện như thế, anh không đành lòng nên đã an ủi cô ấy, cô ấy lại dựa vào anh. Mà anh thấy cô ấy là một cô bé, không nỡ rời đi nên vẫn luôn săn sóc cô ấy, chứ anh chỉ coi Cẩm Tú là em gái thôi."
"Em gái? Hạ Dật, lời này mà anh cũng nói ra được." - Quý Hoài cười nhạt.
"Quý Hoài em không tin anh à?" - Hạ Dật đi về phía trước một bước, "Có lẽ là anh thích em mất rồi, mặc dù có thể em không tin, nhưng những ngày qua anh vẫn luôn nhớ về em, muốn xin lỗi, cũng muốn gặp em."
"Thôi đi, càng nói tôi càng buồn nôn."
"Quý Hoài."
Hạ Dật có vẻ rất đau lòng, lại nhích tới gần một bước, Quý Hoài cau mày, lạnh giọng: "Đứng tránh ra!"
Hạ Dật không động đậy, thang máy chậm rãi đi xuống, đã từ tầng xuống tầng trệt. Quý Hoài bước chân muốn đi ra ngoài, lại bị Hạ Dật nắm cổ tay.
Quý Hoài nghiêm mặt: "Hạ Dật, anh muốn làm cái gì?"
Hạ Dật nheo mắt, lại tiến đến gần một bước. "Quý Hoài, em đi với anh đi, anh sẽ không để em chịu khổ."
"Mẹ kiếp, anh bị bệnh à? Món nợ trước kia tôi còn chưa đòi anh trả đâu, thế mà anh còn dám đến?" - Quý Hoài giận dữ nhấc chân đá, Hạ Dật cười liền tránh ra.
Hạ Dật nhanh chóng bắt chéo hai tay cậu ra sau lưng, sau đó đè cậu và thang máy không cho động đậy, sau đó bấm nút tầng , thang máy lại chậm rãi đi lên.
"Anh cút ngay." - Quý Hoài giãy giụa, Hạ Dật lại cười, ghìm chặt lấy cậu không cho giãy nữa.
Quý Hoài bỗng nhiên có chút hối hận, sớm biết thế đã học mấy chiêu cùng chú Mặc, lần sau mà đối mặt với thằng khốn Hạ Dật thì cậu có thể bùng nổ, hung ác đánh hắn một trận.
"Ding.", thang máy đã đến tầng , cửa thang máy từ từ mở ra, Hạ Dật kéo cậu đi ra ngoài.
"Buông tay ra! Con mẹ mày Hạ Dật!" - Hai tay bị vặn của Quý Hoài vừa đau vừa mỏi, không có chút sức lực nào.
Hạ Dật vừa lôi cậu đến cửa thang máy đã thấy Tạ Chi với Hoa Cẩm Lăng đứng chờ ở một cái thang máy khác. Hạ Dật không biết Tạ Chi nhưng biết Hoa Cẩm Lăng, lúc thấy hắn thì sửng sốt một chút, nhưng vẫn nắm tay Quý Hoài không buông.
Tạ Chi nhíu mày lại khi thấy dáng vẻ hung hăng của Quý Hoài. Hoa Cẩm Lăng nhìn Tạ Chi một cái, hỏi: "Hạ Dật cậu làm cái gì thế?"
"Đại ca, em chơi với Quý Hoài." - Hắn gọi Hoa Cẩm Lăng là đại ca giống Hoa Cẩm Niên, hắn nói xong cũng không buông tay, ngược lại còn muốn kéo Quý Hoài về phía trước.
Quý Hoài cắn chặt răng, dùng lực chân giẫm thật mạnh lên chân Hạ Dật. Hạ Dật bực bội hừ một tiếng, càng vặn tay cậu chặt hơn.
"Á!" - Quý Hoài kêu đau.
Tạ Chi bỗng nhiên đi tới, đá giày cao gót vào ngang hông Hạ Dật khiến hắn không kịp phòng bị, đau đến nỗi lập tức buông lỏng tay. Quý Hoài đứng lên vẩy vẩy tay, đá một cước vào ngực Hạ Dật.
"Quý Hoài, em đừng nóng giận." - Hạ Dật vội kêu lên, nghiêng đầu nhìn Hoa Cẩm Lăng một cái rồi vội quay lại. Hắn đưa tay muốn bắt Quý Hoài, bị Tạ Chi ở cạnh ngăn lại.
Quý Hoài nhìn Tạ Chi, không lên tiếng, lại cho Hạ Dật một quyền. Phục vụ bưng hai chai rượu đi ngang qua, Quý Hoài thấy thế vội túm lấy, cầm một chai rượu quay lại.
"Quý Hoài..." - Hạ Dật từ từ lui về phía sau, lui đến chân tường.
Quý Hoài giận dữ nắm chai rượu vung lên. Hạ Dật nghiêng mặt tránh ra, chai rượu đập vào tường vỡ tan tành. Mảnh vụn thủy tinh và rượu văng lên mặt Hạ Dật, rạch một nhát trên mặt hắn. Tay và mặt Quý Hoài cũng bị rách mấy chỗ.
Quý Hoài lạnh mặt, toàn thân đều là sát khí, cậu cầm nửa chai rượu còn lại đâm vào bả vai không kịp né đi của Hạ Dật.
"AAA!!!!" - Hạ Dật bị đau, hét lên.
Quý Hoài lại hung ác đâm cái chai vỡ sâu vào thêm một chút, lạnh lùng nói: "Chuyện lần trước tao còn không đến đòi nợ mày, làm thế chỉ tổ phiền phức, thế mà mày lại dám đến tìm tao, Hạ Dật mày coi tao là thằng ngu thật đấy à?"
Quý Hoài lại rút chai rượu ra, lúc này Hạ Dật kịp phản ứng, lùi về sau một bước, bị mảnh vụn thủy tinh của chai rượu dưới chân làm cho trượt một phát, ngã oạch xuống đất.
Quý Hoài ngồi xổm xuống, đè tay Hạ Dật xuống đất, hung hãn đâm chai rượu vỡ vào.
"Lần sau mày mà còn dám động đến tao, lúc đó tao không chỉ phế cái tay này thôi đâu." - Quý Hoài nói, sau đó xoáy chai rượu vỡ về hai bên, tay Hạ Dật lập tức máu thịt lẫn lộn.
Hạ Dật đau đớn hét toáng lên, phục vụ bên cạnh sợ ngây người, muốn chạy đi gọi người lại bị Tạ Chi ngăn cản.
Hoa Cẩm Lăng hỏi: "Bà không sợ Quý Hoài giết người à?"
"Nó mà dám giết người thì tôi cũng phải phục nó rồi." - Tạ Chi nhìn bóng lưng Quý Hoài, nói.
Suy nghĩ một lúc, bà nhíu mày hỏi: "Sao tôi thấy nó khác trước nhỉ?"
Nhìn bóng lưng tàn bạo lại quyết đoán của Quý Hoài, bà có chút hoài nghi. Lần trước ở bữa tiệc chúc mừng của Quý Hoài, bà thấy cậu vẫn luôn đứng cạnh Giang Tử Mặc, làm chuyện gì cũng phải hỏi hắn, thậm chí ngay cả lúc nói chuyện với bà cũng vô thức nhìn sắc mặt Giang Tử Mặc. Điều này khiến cho bà cảm thấy rất tức giận, con trai của mình không thể mềm yếu vô dụng như thế được, Tạ Chi bà không có đứa con trai như thế.
Cho nên khoảng thời gian này bà không hề nghĩ đến việc gặp cậu, bà sợ chính mình sẽ càng ngày càng thất vọng với Quý Hoài, sợ Quý Hoài thật sự trở thành vật lệ thuộc vào đàn ông, thậm chí còn hối hận về việc năm đó đã cố hết sức sinh ra cậu.
Nhưng nhìn sự việc ngày hôm nay, bà bỗng nhiên lại thay đổi cái nhìn.
Hoa Cẩm Lăng cũng ngơ ra, sau đó nói: "So với lần đầu tiên tôi thấy cậu ta thì đúng là khác xa."
Năm trước hắn từ Thục Nam trở về gặp Quý Hoài lần đầu tiên, Quý Hoài lúc nào cũng cúi gằm mặt, chỉ mong cách hắn càng xa càng tốt, ăn cơm cũng ngồi ở góc bàn yên lặng ăn. Lúc đó không có ai chú ý đến cậu, chính cậu cũng chỉ mong co người lại vào trong góc, không có ai nhìn thấy càng tốt.
Thế mà chỉ trong hai năm ngắn ngủi, Quý Hoài lại thay đổi nhiều đến như vậy.
- ----------------------
Cáo: Edit đoạn em Hoài đánh thằng Hạ Dật sướng cả tay:)))