Edit: anh Dờ
Buổi tọa đàm qua đi, Quý Hoài đi học trở lại. Cậu đã đoán trước được là sẽ rất phiền phức nhưng không nghĩ lại phiền tới mức này. Tất cả chỗ ngồi trong phòng học đều chật kín, ngoài hành lang còn xếp thành hàng dài.
Vị giáo sư già đi vào thì vô cùng khiếp sợ, nhìn thấy Quý Hoài thì chỉ chỉ vào cậu.
"Thầy ơi thầy đừng trách Quý học trưởng, chúng em đến nghe thầy giảng bài mà." Một sinh viên lanh trí lên tiếng, tất cả đều gật đầu đồng tình.
Giáo sư già hừ một tiếng: "Các cô cậu nghĩ tôi không biết chắc, coi thường người già hả."
Quý Hoài thở dài, chờ xong tiết xong cậu chạy ngay tới văn phòng gặp hiệu trưởng nói chuyện, hiệu trưởng cũng biết nếu để Quý Hoài xuất hiện ở trong trường thì sẽ rất phiền toái. Nhưng một sinh viên xuất sắc như thế, ông không dám chậm trễ.
Cho tới khi Quý Hoài cam đoan với hiệu trưởng rằng cuối kỳ sẽ đúng hạn đến thi, hơn nữa tuyệt đối không làm ảnh hưởng tới thành tích thì hiệu trưởng mới cắn răng đồng ý.
Lúc Lâu Việt tới tìm Quý Hoài thì cậu đã không còn tới trường nữa. Lâu Việt đành gọi điện thoại cho cậu: "Quý Hoài, cậu không đi học nữa hả?"
"Không phải là không đi, lúc thi thì tôi vẫn sẽ tới." Quý Hoài nói.
"Tôi có thể đến tìm cậu chơi không? Cậu có bận lắm không vậy, không làm phiền cậu chứ?" Quý Hoài bây giờ là ông chủ của A Uyển, mỗi ngày đều bận rộn, nếu cậu đi tìm Quý Hoài có lẽ sẽ quấy rầy Quý Hoài làm việc.
"Không bận, cậu tới đây chơi đi." Quý Hoài cho Lâu Việt địa chỉ.
Thực tế, Quý Hoài thực sự không bận, công ty có hai người cực tài giỏi là Lục Thất và Vương Văn Bân, cho dù Quý Hoài và Giang Tử Mặc có sống chết mặc bay phủi bỏ trách nhiệm thì vẫn chẳng sao, cùng lắm thì bị bọn họ gọi điện thoại oán giận vài câu.
Giang Tử Mặc và Quý Hoài nếu rảnh rỗi thì sẽ tới công ty, có khi là Giang Tử Mặc xử lý công việc, có lúc là Quý Hoài xử lý.
Lúc Lâu Việt tới thì sợ hãi than: "Quý Hoài cậu che giấu kỹ thế, bọn tôi chẳng biết tý gì luôn."
Quý Hoài đành phải kể sự tình cho Lâu Việt nghe, Lâu Việt kinh ngạc nhìn cậu rồi nhìn Giang Tử Mặc. Tuy là trước kia cậu cũng như Tiêu Trình, đều không xem trọng việc Quý Hoài và Giang Tử Mặc ở bên nhau, càng không tin một Giang Tử Mặc lạnh lùng như vậy lại có thể đối xử toàn tâm toàn ý với Quý Hoài. Nhưng bây giờ, Lâu Việt tin thật sự. Ngay cả công ty lớn như vậy cũng có thể chuyển về dưới tên Quý Hoài, đây không phải là yêu thật lòng thì là gì?
Lâu Việt tuy không học ở Kinh Đại nhưng trường cậu cách Kinh Đại không bao xa. Cậu rất hay tới Kinh Đại tìm Quý Hoài hoặc là Tiêu Trình.
Tiêu Trình cũng học Kinh Đại nhưng Quý Hoài gần như không gặp bao giờ. Tiêu Trình tiếp quản công ty của gia tộc nên ít khi tới trường, duy chỉ có hai lần, vì Lâu Việt nên Quý Hoài mới tiện thể gặp được Tiêu Trình.
Lâu Việt vui vẻ trò chuyện cả buổi chiều. Lúc sắp tới giờ cơm tối, Quý Hoài muốn mời Lâu Việt về ăn cơm nhưng Lâu Việt nhận một cuộc điện thoại rồi cáo lỗi ra về.
Quý Hoài thấy sắc mặt Lâu Việt không đúng lắm, liền hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì à?"
"Không, không có. Tiêu Trình gọi tôi về." Lâu Việt muốn nói lại thôi, cuối cùng liền đi về luôn.
Cậu vội vã chạy về, vào cửa thì cẩn thận nhìn bên trong.
"Lăn vào đây!" Bên trong vọng ra tiếng quát giận dữ.
"Ò." Lâu Việt đóng cửa lại rồi đi vào.
Căn nhà này cách Kinh Đại không xa, lúc ấy Tiêu Trình mua để đến trường cho tiện, nhưng Tiêu Trình thường xuyên phải ở Kim Thành, chỉ dùng nơi này để ngủ tạm. Lâu Việt biết được chuyện này thì mặt dày đòi mượn chìa khóa, bây giờ nơi này trở thành chỗ Lâu Việt ở.
Mỗi lần Tiêu Trình lên thủ đô sẽ ở lại chỗ này, nhưng dạo này hắn đang chuẩn bị mở rộng nghiệp vụ lên thủ đô nên ở lại chỗ này suốt. Có điều tâm trạng Tiêu Trình vẫn luôn không tốt, Lâu Việt không dám trêu chọc vào hắn.
"Đi đâu mà bây giờ mới về?" Tiêu Trình chau mày nhìn cậu.
"Em... em đi ra ngoài chơi với bạn học..." Lâu Việt chột dạ rũ mắt xuống.
"Bạn học?" Tiêu Trình hừ lạnh một tiếng, sắc mặt trầm xuống, "Khai thật đi, rốt cuộc là đi đâu? Tìm Quý Hoài đúng không?"
"Em, em không...." Chữ cuối cùng lí nhí tới nỗi không nghe thấy.
Tiêu Trình giận dữ bước lên, Lâu Việt lấy tay che đầu theo bản năng. Tiêu Trình thấy thế thì không tức mà không có chỗ xả, "Đm, tìm cậu ta làm gì? Anh cần em xen vào à? Lâu Việt, em được lắm, anh..." Tiêu Trình chỉ vào cậu, "Lại đây!"
Lâu Việt bỏ tay xuống lộ ra đôi mắt, cẩn thận nói: "Em chưa nói gì đâu, Quý Hoài không biết."
"Thật?"
"Thật đấy." Lâu Việt thở phào, buông hẳn tay xuống, "Em chỉ đi gặp cậu ấy một chút thôi, em không nói gì cả. Á! Tiêu Trình... anh làm gì vậy?"
Tiêu Trình vác cậu lên bước vào trong phòng, lạnh giọng nói: "Đánh em."
"Em đã nói gì đâu." Lâu Việt bị ném lên giường vẫn còn kêu oan, Tiêu Trình túm lấy lật người cậu lại, phát một cái vào mông Lâu Việt: "Về sau nếu còn dám chõ mũi vào chuyện của anh, anh đánh em thật đấy."
Lâu Việt tủi thân: "Em không có xen vào chuyện của anh, em chỉ muốn giúp thôi."
"Anh cần em giúp à?" Tiêu Trình lại tét một cái nữa, "Dám đi tìm Quý Hoài sau lưng anh, nghĩ anh không dám đánh em?"
Lâu Việt đỏ mắt lên, vơ cái gối đầu rồi vùi mặt vào, Tiêu Trình thấy cậu nằm im không động đậy thì chọt chọt cậu: "Sao? Khóc đấy à?"
Lâu Việt vẫn nằm im, Tiêu Trình túm cổ cậu lật ra, thấy mắt Lâu Việt đỏ bừng ướt sũng. Tiêu Trình buồn cười bóp mặt cậu, hỏi: "Vẫn sợ đau như vậy sao?"
Lâu Việt lên án nhìn hắn: "Đương nhiên là sợ đau rồi, tối hôm qua còn nói không đánh em nữa."
"Có đánh mạnh đâu." Tiêu Trình lúng túng, "Em sợ đau thái quá rồi, đụng vào một chút là la toáng lên, lúc nhỏ như thế, bây giờ vẫn vậy."
Lâu Việt trừng mắt nhìn hắn. Tiêu Trình thấy ánh mắt tủi thân của Lâu Việt thì sờ sờ mũi, cuối cùng không kiên nhẫn nói: "Anh sai rồi được chưa."
Lâu Việt toét miệng cười: "Em không có giận."
Tiêu Trình chỉ vào mặt cậu: "Được chiều sinh hư."
Lâu Việt cười vui vẻ, ngồi dậy bổ lên lưng Tiêu Trình, "Tiêu Trình."
"Làm sao?"
"Tiêu Trình."
"Cái gì?" Tiêu Trình nhíu mày.
"Haiz, Tiêu Trình."
"Có gì nói nhanh, không là ăn đánh." Tiêu Trình gỡ cậu xuống khỏi người mình.
"Chúng ta... chúng ta làm đi."
Tiêu Trình liếc mắt nhìn cậu: "Bây giờ không sợ đau nữa?"
"Thế thì anh... làm nhẹ nhẹ thôi."
"Nhìn xem anh có chiều em nữa không." Tiêu Trình lại ném cậu xuống giường, lần này dù Lâu Việt có khóc, hắn cũng không buông tha.
"Anh, anh... anh đã nói là không đánh em nữa mà..." Lâu Việt khóc, vươn tay ra kéo kéo Tiêu Trình, Tiêu Trình bị Lâu Việt khiến cho tức đến phát cười, gạt tay Lâu Việt ra, dưới thân hung ác đẩy vào, "Em cảm nhận lại cho kỹ, anh có đang đánh em hay không? Hửm?"
"Nhưng mà em đau lắm hu hu..."
Tiêu Trình đè giọng nói: "Đau cũng phải chịu."
Lâu Việt cắn răng khóc nức nở, Tiêu Trình từ nhỏ đã thấy Lâu Việt khóc, sớm quen với việc cậu động tý là rơi nước mắt rồi. Thế là hắn cứ mặc kệ cho Lâu Việt khóc, làm càng ác thì Lâu Việt sẽ không khóc nữa, lúc đó cậu lại tự mình quấn lên, vậy mới tốt.
Làm xong, Tiêu Trình vỗ vỗ thắt lưng để Lâu Việt nằm xuống, Lâu Việt giật mình gào lên: "Đau! Đau!"
"Đau cái gì, có vỗ mạnh đâu." Tiêu Trình bực mình đẩy cậu nằm ra, chính hắn cũng nằm xuống.
Lâu Việt rên rỉ vài tiếng rồi mệt mỏi, chốc lát sau thầm thì nói: "Em muốn đi tắm."
"Tự đi."
"Em không dậy được, chỗ nào cũng đau hết á, anh, anh Trình."
"Im." Tiêu Trình ngồi dậy hung dữ trừng Lâu Việt, nhưng chỉ lát sau đã nhận thua trước vẻ mặt tội nghiệp đáng thương của cậu. Cái thằng này, từ nhỏ tới lớn chỉ giỏi trò ra vẻ ngoan ngoãn dễ thương.
Tiêu Trình bế cậu lên đi vào phòng tắm rồi đặt vào bồn tắm, còn hắn thì đứng bên cạnh lấy vòi sen tắm rửa sạch sẽ, tắm xong thì đi ra ngoài.
Lâu Việt ngâm một lúc rồi kỳ cọ tắm rửa, quấn khăn tắm đi ra ngoài, lúc đi ngang qua gương thì soi một lát, may mà không để lại dấu vết gì.
Mấy ngày trước về bị đại ca nhìn thấy dấu hôn trên cổ, suýt nữa thì bị nghiêm hình tra hỏi, nhốt trong nhà không cho đi đâu hết. Nếu không phải do đại ca của cậu quá bận không có thời gian quản lý, bằng không anh nhất định sẽ đuổi theo Lâu Việt.
Hay là nói luôn với đại ca cho rồi.
Em với anh Tiêu Trình đang như vậy.
Đại ca chắc chắn sẽ đánh chết cậu, không, đại ca sẽ đánh chết Tiêu Trình. Cho dù hai nhà có giao tình bao nhiêu năm, đại ca cậu có vứt hết thể diện cũng sẽ đánh chết Tiêu Trình.
Lâu Việt run rẩy toàn thân, lòng thầm sợ hãi.
Tiêu Trình cũng sẽ không vui, có lẽ Tiêu Trình căn bản sẽ không thừa nhận, hai người bọn họ có là gì của nhau đâu? Cùng lắm thì là bạn giường, bạn chơi với nhau từ nhỏ biến thành bạn giường, còn không tính là thanh mai trúc mã.
Lâu Việt mệt mỏi thở dài quay lại giường, thấy Tiêu Trình đang nghe điện thoại.
"Được, sắp xếp cho tôi, dạ tiệc ngày mai tôi sẽ tới đúng giờ." Hắn dập máy xong, Lâu Việt tò mò hỏi: "Tối mai anh đi đâu à?"
"Dạ tiệc từ thiện, mời một số doanh nhân nổi tiếng ở thủ đô."
"Vậy... Quý Hoài cũng đi à?" Lâu Việt cẩn thận nhìn hắn.
Tiêu Trình trừng mắt, nói: "Lo chuyện bao đồng."
"Em hỏi một tý thôi mà." Lâu Việt ủ rũ oán thầm: Nếu Quý Hoài đi, anh bỗng dưng nhớ lại tình cũ thì làm sao bây giờ? Vậy chẳng phải một năm nay em cho anh làm phí công à.
Tiêu Trình lên giọng dạy bảo: "Hỏi cái gì mà hỏi, cậu ta đi thì anh sẽ không đi chắc? Đừng có nghĩ mấy việc đó nữa, không cho trốn tiết ra ngoài."
Lâu Việt trợn mắt trắng, mất hứng xoay người không nhìn Tiêu Trình nữa.
Cậu chỉ biết là, nếu nhắc tới Quý Hoài thì Tiêu Trình sẽ phát giận. Vài năm nay vẫn thế, Quý Hoài người ta có thích anh đâu! Rõ ràng ngay trước mắt có một người thích anh đến vậy, Tiêu Trình là đồ có mắt như mù!
Lần đó cũng là cậu chủ động, thừa dịp Tiêu Trình uống say rồi dính lấy hắn, chẳng phải khi đó Tiêu Trình cũng không từ chối cậu hay sao, còn chiếm lời bao nhiêu năm như vậy.
Cậu không dám nói chuyện này ra, nếu nói ra, người nhà cậu sẽ đánh chết Tiêu Trình. Vả lại, nếu để người khác biết thì Tiêu Trình chắc chắn sẽ không vui.
Cậu cắn chặt răng, tức tối nhắm mắt lại.
Tiêu Trình thấy cậu hồi lâu không nhúc nhích thì cầm tay Lâu Việt bỏ vào trong chăn. Người lớn đùng rồi mà đêm nào ngủ cũng không yên ổn, cả đêm Tiêu Trình phải đắp lại chăn cho Lâu Việt mấy lần.
- ----------------
Vì cậu Trình bị mắc chứng bã lộn lên đầu giai đoạn cuối, CP này sẽ kéo dài tới phiên ngoại mới giải quyết xong, các thím hãy chuẩn bị gạch đá và trà nước để uống cho nhuận họng, vì sắp tới cậu Trình đầu tôm sẽ gây ức chế trên diện rộng không kém Lục đầu đất.