Edit: Dép
Ban đêm Quý Hoài sực tỉnh lại, không ngủ tiếp được nữa, nhưng cậu vẫn cứ nằm im nhắm mắt. Giang Tử Mặc nằm bên cạnh khiến cậu không để tâm không được, cậu thả chậm nhịp thở, chờ Giang Tử Mặc ngủ say rồi dịch ra phía ngoài một chút.
Giường cậu vốn đã nhỏ xíu, dịch một chút, tý thì ngã lộn xuống.
Cậu hoảng sợ túm lấy góc chăn, len lén liếc nhìn, may mà Giang Tử Mặc chưa tỉnh. Thật sự quá đáng sợ, sao Giang Tử Mặc lại ở lại đây chứ, bởi vì cậu cho hắn một cái kẹo sao?
Nhớ tới lúc cậu đưa que kẹo cho Giang Tử Mặc, cậu còn lo Giang Tử Mặc không thèm nhận, ai ngờ Giang Tử Mặc cầm luôn, đánh giá nửa ngày rồi nói: "Quý Tiểu Hoài, đêm nay chú ở lại đây với cháu."
Đúng là chẳng khác gì sét đánh ngang tai, Quý Hoài không biết làm thế nào để đuổi tên mặt dày này đi. Mà Giang Tử Mặc thì lại rất vô tư nằm lên giường Quý Hoài, ánh mắt lạnh lẽo được phủ một màu đèn, trở nên ấm áp hơn.
Ma xui quỷ khiến, Quý Hoài nuốt lời định nói xuống, ngây ngốc theo lên giường, đến khi tỉnh lại giữa đêm vì ác mộng, cậu mới ý thức được giữ Giang Tử Mặc ở lại là việc nguy hiểm như thế nào.
Quý Hoài không dám ngủ tiếp, mở mắt nhìn trần nhà, nhìn mãi nhìn mãi, mắt hơi khô, nhưng cậu ép mình phải mở mắt. Cậu hơi nhúc nhích một chút, lại đụng phải người Giang Tử Mặc.
Cậu vô cùng kinh ngạc, bởi vì người Giang Tử Mặc vô cùng lạnh, cậu sợ tới mức phải kiểm tra xem Giang Tử Mặc còn thở hay không. Sau khi xác nhận Giang Tử Mặc còn hô hấp, cậu mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Bây giờ mới chớm thu, ban đêm dù lạnh cũng chỉ cần đắp một cái vỏ chăn là đủ, huống chi Giang Tử Mặc không giống như Quý Hoài, tay chân thò hết ra ngoài chăn. Hắn đắp chăn từ chân lên cổ, vô cùng kín kẽ, sao có thể lạnh như vậy được.
Cậu suy nghĩ miên man, Giang Tử Mặc bên cạnh bỗng dưng cử động, Quý Hoài nghĩ chắc hắn tỉnh rồi, lập tức quay qua nhìn hắn, cậu không ngờ thân thể lạnh lẽo ấy có xu thế dựa vào người mình, hắn dựa vào rồi còn đem tay đặt lên thắt lưng cậu.
Quý Hoài cứng đờ cả người, tay của Giang Tử Mặc khoác đúng chỗ góc áo bị cuộn lên lộ ra làn da, bàn tay lành lạnh khiến Quý Hoài rụt người một chút, mà Giang Tử Mặc lại vô cùng thoải mái, vô thức cọ sang người cậu.
Quý Hoài không nhịn được, nghiêng đầu nhìn, lại đụng vào trán Giang Tử Mặc, cậu sợ không dám nhúc nhích.
Trong bóng tối, cậu chẳng nhìn thấy gì cả, hơi thở nhè nhẹ của Giang Tử Mặc dán vào bên tai cậu, không hiểu sao thấy hơi ấm áp, cậu mất tự nhiên quay mặt đi.
Dính sát vào nhau như vậy, Quý Hoài cảm thấy nóng lên, Giang Tử Mặc cũng dần dần không còn lạnh nữa. Quý Hoài chỉ có thể nằm im bất động, sau đó ngủ mất.
Cậu lại nằm mơ, trong mơ, cậu bị ba con sói sau núi kia đè lên mặt đất, bộ lông dày cọ lên mặt cậu, cậu thấy nóng chết đi được, nhưng cậu càng giãy dụa lại càng bị ép chặt. Chỉ cần cậu động đậy, cái vuốt sói kia lại vươn ra đè cậu xuống.
Lúc Quý Hoài nghĩ mình sắp bị sói cắn chết hoặc đè chết rồi thì cậu bừng tỉnh, mặt cậu áp vào ngực Giang Tử Mặc, thiếu chút nữa không thở nổi.
"Tỉnh rồi?"
Cậu còn ôm hy vọng dậy trước khi Giang Tử Mặc tỉnh, nhưng lúc này một giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu cậu.
"Dạ." Cậu khẽ trả lời một tiếng.
"Quý Tiểu Hoài, không ngờ cháu lại là một cái lò sưởi nhỏ." Đã rất lâu rồi Giang Tử Mặc không được trải nghiệm cảm giác tỉnh lại giữa nệm chăn ấp áp, hắn cảm thấy ý tưởng ở lại đây của mình thật là sáng suốt.
"Quá nóng." Quý Hoài lùi về sau, muốn cách xa Giang Tử Mặc một chút, Giang Tử Mặc lại đưa tay bắt lại, nắm chặt hơn.
"Chú Mặc, thực sự nóng lắm, chú buông ra đi." Quý Hoài giãy dụa muốn thoát ra, gần Giang Tử Mặc như vậy khiến cậu không thở được.
"Quý Tiểu Hoài!" Giang Tử Mặc trầm giọng ấn tay cậu xuống, nói: "Đừng tranh cãi với chú, cũng đừng chọc giận chú, cháu ngoan một chút, chú sẽ không bắt cháu làm gì hết!"
Quý Hoài hoảng sợ, Giang Tử Mặc rõ ràng đang uy hiếp, cậu chỉ cần nhớ tới những chuyện mà Giang Tử Mặc đã làm là thấy sợ hãi.
Giang Tử Mặc nhìn cái người đang ngoan ngoãn nằm cho mình ôm, tới khi thấy người trong lòng đã nóng đổ mồ hôi, hắn mới buông tay. Vừa buông ra, Quý Hoài vội vã nhảy xuống giường.
Giang Tử Mặc híp mắt, lạnh giọng nói: "Quý Tiểu Hoài, đừng để chú biết cháu đang trốn tránh, chuyện hôm qua, vì cháu đem kẹo về cho nên chú không tính sổ nữa, nếu còn có lần sau, cháu nên biết rằng Giang Tử Mặc chú có nhiều thủ đoạn lắm, khiến cháu khóc không ra nước mắt."
Ngón chân Quý Hoài đạp trên đất hơi rụt lại, sợ hãi đáp: "Cháu biết rồi."
Giang Tử Mặc xuống giường, cầm quần áo mặc vào, trước khi đi còn cầm theo que kẹo ở đầu giường.
Hắn vừa bước ra cửa liền đụng phải người Hoa gia, bọn họ kinh dị nhìn hắn đi ra từ phòng Quý Hoài, vẻ mặt Giang Tử Mặc vẫn vô cùng thản nhiên, đi đến bên bàn ăn, ngồi xuống nói: "Chú Hoa, hôm nay Tử Mặc tới ăn sáng cùng chú, chú có chào đón không?"
Vẻ khó coi trên mặt Hoa Chính Diệu lập tức biến mất, hòa ái nói: "Hiếm khi Tử Mặc ở lại đây, đương nhiên phải chào đón chứ. Cốc Thời, bảo nhà bếp làm vài món Tử Mặc thích ăn, mang lên đây."
"Cảm ơn chú." Giang Tử Mặc không hề khách khí, những người khác còn tạm, nhưng Hoa Duẫn Giang vô cùng khó chịu, nhìn thấy Giang Tử Mặc liền nhớ tới ngày đó hắn đâm nát tay gã, đến bây giờ vẫn còn đau.
Hoa Duẫn Giang đẩy bát cơm ra, đứng phắt lên: "Con no rồi, đến công ty đây."
Hoa Chính Diệu biết có Giang Tử Mặc ở đây thì Hoa Duẫn Giang chắc chắn nuốt không trôi, liền phất tay ý bảo gã cứ đi đi. Tề Nguyệt thấy thế thì đứng lên lấy áo choàng và cặp tài liệu cho Hoa Duẫn Giang, lúc tiễn gã ra cửa còn nhỏ giọng dặn dò đôi câu.
Lúc Quý Hoài đi xuống, Giang Tử Mặc ngoắc tay kêu cậu đi qua, Quý Hoài sửng sốt, không ngờ Giang Tử Mặc vẫn chưa đi, lại còn ngồi ăn sáng với người Hoa gia.
Cậu còn chưa bước tới, Hoa Duẫn Hòa đã xuất hiện phía sau, Quý Hoài lập tức tránh sang một bên nhường đường, Hoa Duẫn Hòa nhìn thấy cậu liền sờ mặt cậu theo thói quen.
"Hoa Duẫn Hòa, nếu không cần tay nữa thì tôi có thể giúp anh chặt ra." Giang Tử Mặc cười lạnh nhìn gã.
Hoa Duẫn Hòa cả kinh, nhìn thấy Giang Tử Mặc đang ngồi ở bàn cơm thì ngượng ngập bỏ tay xuống. Hoa Chính Diệu khiển trách: "Còn không mau ngồi xuống ăn đi, suốt ngày lông ba lông bông."
Tiêu Thanh Thanh quắc mắt lườm Hoa Duẫn Hòa, như thể thấy nhục nhã vì gã, lúc Hoa Duẫn Hòa ngồi xuống bên cạnh, cô ta vẫn không hề để ý tới gã.
Quý Hoài im lặng ngồi bên cạnh Giang Tử Mặc, Giang Tử Mặc tùy tiện gắp cho cậu một cái bánh bao hấp. Quý Hoài cảm nhận được ánh mắt kinh hãi của mọi người đang nhìn mình. Cậu ngồi mà như có kim đâm, cả người không được tự nhiên.
"Không thích ăn à? Vậy kêu phòng bếp làm vài món cháu thích nhé."
"Không, không! Vậy là được rồi chú." Quý Hoài lập tức lắc đầu, cầm đũa gắp lên ăn.
Giang Tử Mặc rất hài lòng, lại gắp một cái, cười nói: "Đầu bếp chú Hoa mời về quả nhiên là tay nghề cao, món ăn vừa phong phú vừa ngon miệng, lần nào cháu cũng ăn được nhiều."
"Nếu thích, cháu cứ tới đây là được, chỉ có vài bước chân thôi mà, không xa." Hoa Chính Diệu cười nói.
"Vâng, không xa chút nào, về sau cháu sẽ qua bên này ăn sáng."
Nụ cười trên mặt Hoa Chính Diệu cứng lại, song ông ta vẫn cười hòa ái: "Thế thì tốt quá rồi, cháu ăn uống không tốt, có thể ăn nhiều một chút chú cũng thấy vui lây."
Mấy người trên bàn cơm nghe thấy Giang Tử Mặc bảo hắn sẽ qua bên này ăn sáng liền nuốt không trôi cơm nữa. Trái lại, tâm tình Giang Tử Mặc lại rất là tốt, nhìn chằm chằm Quý Hoài xem cậu uống xong một chén cháo.
Cơm nước xong xuôi, Giang Tử Mặc còn chưa có ý định đi, thậm chí còn ra sofa ngồi xuống tán gẫu với Hoa Chính Diệu. Nhất thời, tất cả mọi người đều muốn tránh xa phòng khách, Quý Hoài xuống bếp rót cốc nước, lúc đi đến cầu thang lên lầu, cậu thấy Hoa Cẩm Tú đeo cặp sách, cau mày đứng ở bậc thang nhìn cậu.
Quý Hoài nhìn cô ta một cái, vừa định đi lên thì bị gọi giật lại: "Quý Hoài, bây giờ mày tìm chú Mặc tới chống lưng cho mày hả? Lá gan cũng lớn đấy, nhưng mày không biết chú Mặc là dạng người gì đâu."
Quý Hoài tiếp tục đi, Hoa Cẩm Tú thấy cậu bơ đẹp mình, liền tức giận: "Quý Hoài! Chú Mặc họ Giang, không phải là người Hoa gia, mày quên ba mày là ai rồi sao?"
"Tôi họ Quý, tôi không có cha." Quý Hoài thản nhiên nhìn cô ta sau đó đi thẳng.
Hoa Cẩm Tú nhìn theo bóng lưng Quý Hoài, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chú Mặc không phải là người dễ chọc vào đâu, đến lúc ấy mày đừng có mà hối hận."