Edit: Dép
Lúc Quý Hoài một lần nữa đứng trước cổng trường học, cậu cảm thấy hơi hoảng hốt.
Cảnh tượng đã lâu không gặp, giờ đây làn gió của tuổi thanh xuân đang thoáng lướt qua khuôn mặt cậu.
Cảm xúc không nói nên lời, lưng cậu đeo một cái cặp sách rỗng, bối rối đứng ở trước cổng trường.
Hôm nay là thứ hai, rất nhiều khuôn mặt học sinh non nớt đang tiến vào cổng trường. Quý Hoài bước vào trường, sau đó tìm mãi vẫn không thấy lớp học của mình đâu.
Lúc chú Mặc bảo sẽ cho cậu đi học, cậu rất kinh ngạc, vốn cậu nghĩ đời này mình sẽ không được tới trường, dù sao nhưng gì cần học đời trước đã học cả rồi, đi học lần nữa với cậu mà nói, không có ý nghĩ gì to lớn lắm.
Nhưng chú Mặc đã sắp xếp ổn thỏa đâu ra đấy để chuẩn bị đưa cậu tới trường, thậm chí sáng sớm hôm nay hắn còn dặn dò Lục Thất đưa cậu đi học. Lục Thất đưa cậu tới cổng, muốn đi vào cùng cậu, nhưng Quý Hoài không đồng ý.
Trường trung học Nhạc Vinh ở Kim Thành là một trường tư thục, bao gồm tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông. Đây cũng là một ngôi trường quý tộc, tất cả học sinh đều có thân phận bối cảnh, từ nhỏ tới lớn được tiếp nhận sự giáo dục tinh anh, ai ai cũng vô cùng xuất sắc.
Nếu nghĩ con nhà giàu chỉ biết chơi bời thì sai rồi, chính bởi chúng sinh ra trong nhà quyền thế, cho nên chúng phải tiếp nhận sự giáo dục vô cùng nghiêm ngặt, vừa sinh ra đã ở vạch đích là có ý như vậy.
Đời trước Quý Hoài chưa bao giờ đi lung tung trong trường, cậu chỉ biết cắm đầu vào học, cho nên giờ cậu không biết lớp - ở đâu.
Lại nói, cậu nhớ tới vẻ mặt kinh ngạc của chú Mặc khi biết cậu tuổi vẫn còn học lớp , như thể muốn cạy đầu cậu ra xem bên trong có bị nước vào hay không.
Không tính đời trước, trên thực tế, sau khi bà nội ngã bệnh thì cậu nghỉ học luôn, chỉ học tới lớp .
Mà Hoa Cẩm Tú lớn hơn cậu tuổi thì đang học lớp , vốn dĩ cậu nên học lớp , giờ lại xuống học lớp , một lời khó nói hết.
Quý Hoài vất vả mãi mới tìm được lớp -, đã vào tiết mất rồi, giáo viên tiếng Anh đang nghiêm túc giảng bài trên bục giảng, Quý Hoài đứng ở cửa không làm phiền.
Giáo viên tiếng Anh tập trung vào bài giảng nên không chú ý tới cậu, nhưng học sinh trong lớp thì lại tò mò nhìn ra, túm năm tụm ba châu đầu vào bàn tán.
Giáo viên tiếng Anh nhíu mày muốn nhắc nhở một tiếng, theo ánh mắt của đám học sinh nhìn ra cửa.
Quý Hoài hơi xấu hổ, chào hỏi: "Em chào cô, em là Quý Hoài ạ."
Cô giáo này hiển nhiên đã được nhắc trước rồi, thấy cậu thì sửng sốt một chút, nói: "Quý Hoài phải không, vào đi."
Quý Hoài đi vào lớp học, cô giáo tùy ý chỉ một chỗ trống cho cậu ngồi vào, ngay cả giới thiệu bản thân cũng bỏ qua.
Quý Hoài đi dọc xuống ngồi vào bàn góc cuối lớp, rất nhiều người tò mò nhìn cậu, thực tế, tuy rằng Quý Hoài mặt còn búng ra sữa, vóc dáng nhỏ con, nhưng cậu đã tới tuổi dậy thì, năm nay cao tới m, so với những học sinh dậy thì muộn thì cậu cao hơn một cái đầu.
Vả lại vẻ mặt Quý Hoài rất trầm tĩnh, động tác không nhanh không chậm, có một chút khác biệt kỳ lạ với những đứa trẻ ngồi ở đây.
Ngày đầu tiên, Quý Hoài đi nhận sách giáo khoa rồi ngồi yên tại chỗ của mình, không đi đâu cả. Đám trẻ này cũng rất là tinh ranh, giờ ra chơi đi dạo quanh văn phòng giáo viên một lúc đã biết hết bối cảnh của Quý Hoài.
Con riêng của Hoa gia, từ quê mới lên.
Chỉ với hai tin tức này đã đủ để cho mọi người tránh xa cậu. Quý Hoài không thèm quan tâm bọn họ nghĩ gì, cậu cầm sách giáo khoa, kiên nhẫn học xong một tiết, tiết thứ hai thì ngồi thất thần.
Không phải cậu không học được, trung học Nhạc Vinh có đội ngũ giáo viên hàng đầu, tài liệu giảng dạy tốt nhất, mỗi bài thi được trung học Nhạc Vinh ra đề sẽ làm cho đám học sinh trường khác khóc thét chửi bới um xùm. Nhưng đối với một người đời trước đã lấy hai bằng tiến sĩ như Quý Hoài, mấy cái này quá là đơn giản.
Quý Hoài lật tới lật lui cuốn sách giáo khoa, trước khi tới đây cậu nghĩ bụng học qua loa hai ba năm rồi thôi, bằng cấp gì đó không quan trọng. Chờ tới khi cậu trưởng thành thì có thể tự do làm chuyện mình thích.
Nhưng tới lúc cậu thật sự ngồi học lại lớp , ý tưởng này đã bị nhưng kiến thức đơn giản trong sách đánh vỡ vụn, cậu thở dài gấp sách lại.
Còn hai tiết nữa, cậu dứt khoát đi ra khỏi phòng học, dựa theo trí nhớ tìm tới tòa nhà công vụ.
Cậu nhìn lầu một dán chữ văn phòng hiệu trưởng, lầu ba phòng . Cậu lên lầu ba, nhẹ nhàng gõ cửa phòng, chờ người bên trong nói "mời vào" mới đẩy cửa đi vào.
Trong văn phòng hiệu trưởng không chỉ có hiệu trưởng mà còn có thư ký và giáo viên chủ nhiệm khối cấp , còn lại là một vài học sinh khác. Quý Hoài cố nhớ tới đời trước nhưng vẫn không nhận ra ai cả.
"Chào thầy hiệu trưởng, em là học sinh mới tới hôm nay - Quý Hoài. Em có chuyện muốn xin sự đồng ý cúa thầy."
Hiệu trưởng rất bất ngờ, vẻ mặt hơi không tốt, có lẽ ông ta không nghĩ một học sinh ấy thế mà tùy tiện chạy tới phòng hiệu trưởng muón nói chuyện.
Thấy học sinh này có vẻ rất to gan, sắc mặt ông ta liền trở nên không tốt, cho dù trong trường toàn con ông cháu cha nhưng phía sau trung học Nhạc Vinh cũng là một tập đoàn tài chính lớn, ai sợ ai.
"Em ở lớp nào, có vấn đề gì thì về trao đổi với giáo viên chủ nhiệm."
"Hiệu trưởng, xin phiền thầy ít phút."
Hiệu trưởng cau mày, định nói gì đó nhưng bị thư ký bên cạnh ngăn lại, thấp giọng ghé vào tai ông ta nói vài câu, vẻ mặt ông ta nhìn Quý Hoài có chút kỳ dị, sau đó liền cất bộ mặt không vui kia đi.
"Quý Hoài, có chuyện gì, em nói đi."
"Em muốn nhảy lớp, nhảy lên lớp ." Quý Hoài bình tĩnh nói.
Hiệu trưởng vừa được thư ký tiết lộ lai lịch của Quý Hoài: "..."
Thư ký: "..."
Chủ nhiệm: "..."
Qua nửa ngày, hiệu trưởng uyển chuyển nói: "Thầy nhớ trước kia em mới học tới lớp , bây giờ là học lớp ."
"Vâng, nhưng em muốn nhảy lên lớp , cần kiểm tra gì em cũng chấp nhận."
Hiệu trưởng và thư ký liếc nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương hiện lên vẻ nghi ngờ "Thật sự là từ quê mới ra sao?"
Nếu hiện giờ đứng trước mặt ông ta không phải là cậu học sinh này, ô dù to lớn đến nỗi ông ta phải dịu dàng nhỏ nhẹ, thì với cái chức danh hiệu trưởng trung học Nhạc Vinh, ông ta đã sớm đuổi tên học sinh ngông cuồng này ra khỏi cửa.
"Em cảm thấy mình lớn hơn các bạn cùng lớp nên không quen, mới nói như vậy đi? Quý Hoài à, học tập thì phải từ từ, không vội vã được đâu." Thư ký hiền từ nói, vẻ mặt dịu dàng làm người ta muốn thả lỏng.
Quý Hoài lắc đầu, không thể nói rõ ràng nguyên nhân dẫn đến quyết định của mình. Nếu như cậu còn ở Hoa gia thì cậu chắc chắn không thể làm như bây giờ, cậu không thể giải thích rõ ràng với họ rằng làm thế nào có đủ tự tin để nhảy từ lớp lên lớp .
Nhưng bây giờ cậu theo chú Mặc rồi, lúc cậu quyết định nhảy lớp cũng không nghĩ tới việc giải thích với chú Mặc, cho dù bây giờ cũng chưa biết nên giải thích thế nào, nhưng cậu có một linh cảm tốt.
Chú Mặc quá lắm chỉ hung dữ với cậu tý thôi, cậu không sợ. Quý Hoài im lặng nghĩ, trong lòng bỗng dưng thấy tự tin hơn.
"Em muốn nhảy lớp, xin thầy cho em một cơ hội."
Hiệu trưởng hết cách, từ chối Quý Hoài nghĩa là từ chối người sau lưng Quý Hoài, ông ta nào dám, vốn dĩ định gật đầu đáp ứng sau đó ra hai đề thi cho Quý Hoài biết khó mà lui, không ngờ chủ nhiệm khối cấp đã sầm mặt.
Chủ nhiệm khối cấp là một học sinh ưu tú du học nước ngoài trở về, ba năm liền giữ vững vị trí chủ nhiệm, cái tôi vô cùng cao, Quý Hoài ngông cuồng nói muốn nhảy lên lớp trung học phổ thông, gã lập tức thấy khó chịu.
"Em mới chỉ là học sinh lớp , lại còn bỏ học năm mới tiếp tục học, chương trình học ở vùng nông thôn vô cùng thiếu sót, giờ em lại bảo muốn nhảy lớp, em nên tự nhìn lại mình đi." Chủ nhiệm cấp vô cùng bất mãn.
"Thầy Trương, thầy đừng nóng, chỉ là một đứa trẻ thôi mà." Thư ký khuyên nhủ.
"Thầy có thể tìm hai đề thi lớp cho em làm, nếu không được full điểm thì coi như em chưa từng đề cập chuyện này với thầy."
"Full điểm? Ngông cuồng! Nếu ai cũng như em ngày nào cũng tới xin nhảy lớp, em xem trường học là cái gì? Là thứ để thỏa mãn lòng tự đại của em sao?"
Thư ký đã toát mồ hôi lạnh, sợ đắc tội người sau lưng Quý Hoài, vội hòa giải: "Thầy Trương, chỉ là một đứa nhỏ thôi, có chí cầu tiến vẫn rất đáng tuyên dương."
Chủ nhiệm Trương hừ lạnh còn muốn nói tiếp, bị thư ký luống cuống ngăn lại.
Quý Hoài chờ gã nói xong mới nói: "Rất xin lỗi đã gây phiền toái cho thầy, nhưng mà chương trình lớp em đã không cần thiết phải học nữa, có học cũng chỉ mất thời gian."
Quý Hoài nói lời này chính là sự thật, nhưng người ngoài nghe vào khó tránh khỏi cảm thấy có phần kiêu căng. Hiệu trưởng và thư ký đều không muốn đắc tội nhưng chủ nhiệm lại vẫn không đồng ý.
Cuối cùng, vì e ngại người phía sau Quý Hoài, chủ nhiệm cấp đành nhượng bộ. Bây giờ sắp cuối tháng mười, tới cuối tháng sẽ tiến hành thi giữa kỳ khối trung học phổ thông, mà lần này, năm trường trọng điểm của Kim Thành sẽ liên kết tổ chức thi, đều là các trường học top đầu, đề thi sẽ khó hơn bình thường rất nhiều.
Thầy Trương cười lạnh: "Nếu em vào được top trong kỳ thi, thầy sẽ đồng ý để em nhảy lớp."
Quý Hoài nghĩ nghĩ, vào top của khối lớp trung học Nhạc Vinh cũng không phải là khó. Cậu còn tưởng mình phải vào top toàn thành phố mới cho cậu nhảy lớp kìa.
Đời trước khi Quý Hoài vừa tới trường, thành tích vô cùng thấp, thấp tới mức không thể chịu đựng được, cho nên cậu liều mạng học. Thời điểm học lớp , cậu đã đứng đầu toàn khối. Sau khi lên trung học phổ thông cũng luôn đứng nhất toàn trường, thậm chí còn nhất toàn thành phố vài lần. Cho nên đối với cậu, vào top toàn khối không phải là vấn đề gì to lớn.
Sau khi quyết định xong việc này, Quý Hoài về lớp. Trong lớp không biết cậu trốn một tiết đi đâu, lại thêm tin đồn nghe ngóng được lúc trước, đám học sinh tỏ ra lạnh nhạt với Quý Hoài, không thèm che giấu vẻ khinh miệt và xem thường.
Quý Hoài ngồi vào chỗ của mình, im lặng xem sách một lúc. Sự việc xong rồi, trong lòng yên tĩnh, cậu lại bắt đầu phát sầu, sầu cả buổi chiều vẫn chưa "sầu" ra kết quả gì.
Tan học, cậu đeo cặp sách trên lưng đi ra phía cổng trường, Lục Thất đã đỗ xe đứng chờ cậu ngoài cổng. Cậu chậm rãi đi, lúc kéo cửa xe ra, cậu mới thấy cái người làm cậu phát sầu cả buổi chiều.
"Còn thất thần gì? Lên xe!"
"Dạ." Quý Hoài cào cào tóc, sầu càng thêm sầu.
Phải nói với chú Mặc thế nào đây, nói là tự dưng cháu máu lên muốn nhảy lớp chơi?