Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dép
Hôm đó Quý Hoài thi rất thuận lợi, thi xong, cậu không hề đặt nặng chuyện điểm số. Lúc về đến nhà không thấy Giang Tử Mặc đâu, cậu liền ăn cơm trước.
Cơm nước xong, cậu ngồi trên sofa xem TV, gần giờ Giang Tử Mặc mới về. Đêm mùa thu se lạnh, Giang Tử Mặc từ ngoài đi vào, sắc mặt xanh trắng, đuôi lông mày mang theo một chút lạnh lẽo.
Nhưng lúc nhìn thấy Quý Hoài, lạnh lẽo trên mặt dần tan biến, trở nên ấp áp hơn rất nhiều.
"Chú Mặc."
Giang Tử Mặc cởi áo khoác vắt trên thành ghế, sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu, "Ăn cơm chưa?"
"Rồi ạ, chú ăn chưa?"
"Chưa ăn."
"Vậy..."
Giang Tử Mặc không thích người khác ở trong địa bàn của mình, bởi vậy cô giúp việc rất là thức thời, làm cơm xong là đi ngay, cho nên lúc này nồi niêu xoong chảo trong bếp đã nguội lạnh, Quý Hoài thử hỏi: "Vậy cháu nấu mì cho chú được không?"
"Hả?" Giang Tử Mặc nhướn mày kinh ngạc.
Quý Hoài cười cười, xỏ dép chạy vào phòng bếp. Nguyên liệu nấu ăn có sẵn, rau thịt đầy tủ lạnh, nhưng Quý Hoài chỉ biết nấu mì thôi, đời trước mỗi lần ăn cơm cậu đều ăn cho qua bữa, cho nên cũng chỉ biết nấu mì rau.
Trình độ nấu ăn của cậu cũng chỉ dừng lại ở việc cho mì vào nồi rồi cho tiếp vài cọng rau. Đời trước cậu sống một mình, không biết đã ăn bao nhiêu lần món này, đây là lần đầu nấu cho người khác ăn. Lúc này cậu nấu có tâm hơn một chút, đứng canh nồi sợ đun quá lửa.
Cũng may là thành phẩm không đến nỗi nào, trông có vẻ ăn được.
Giang Tử Mặc ngồi xuống, nhìn nhìn một lúc mới động đũa, nhưng cũng không ăn mấy miếng đã ngừng lại.
"Không ngon sao?"
Giang Tử Mặc gật gật đầu, vô tình đáp: "Không ngon."
Quý Hoài chán nản cúi đầu. Giang Tử Mặc không nhịn được, khóe miệng giương lên.
"Thi xong rồi, nên chuyển về rồi chứ?"
"Á? Cháu ở ngay sát vách mà có xa xôi gì đâu, chuyển làm gì."
Giang Tử Mặc như cười như không, nhìn cậu, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa ý cười, Quý Hoài tránh né không nhìn, nhưng rồi lại không nhịn được đảo mắt trở về.
Chú Mặc lúc cười, thật sự vô cùng vô cùng đẹp trai.
"Vậy... chuyển về cũng được." Quý Hoài xấu hổ đỏ mặt. Cậu cũng cảm thấy mình đồng ý hơi nhanh, cứ như không chờ nổi ấy.
"Lại đây cho chú ôm một cái." Giang Tử Mặc mỉm cười nói.
Quý Hoài cắn môi, hàng mi dài khẽ run lên, ghé sát vào Giang Tử Mặc. Giang Tử Mặc ôm cậu vào lồng ngực, hơi thở ngây ngô sạch sẽ của thiếu niên lập tức tràn ra.
Giang Tử Mặc ôm Quý Hoài đặt lên đùi mình, bàn tay ấn đầu Quý Hoài, hôn lên. Môi của thiếu niên rất mềm, hơi khều một chút liền mở miệng ra.
Giang Tử Mặc nhìn khuôn mặt đỏ ửng nhắm tịt mắt của Quý Hoài, mắt hắn hiện lên ý cười. Quý Hoài nhắm mắt cho nên cậu không biết bây giờ Giang Tử Mặc đang đẹp trai dịu dàng đến nhường nào, khóe mắt đuôi mày như tản ra một tia nắng ấm áp hiếm hoi của buổi chiều đông, lại giống như ngọn cỏ đầu tiên đâm chồi nảy lộc khi tiết trời chớm sang xuân.
Giang Tử Mặc cô đơn nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thật lòng thật dạ mà cười.
Bởi vì thiếu niên đang nằm trong lồng ngực của hắn.
Bởi vì nhiệt độ đang kề sát thân thể hắn.
Làm cho tay hắn, chân hắn, và cả con tim cũng dần dần được sưởi ấm.
Chấm dứt nụ hôn, Quý Hoài cúi đầu tựa vào vai Giang Tử Mặc mà thở, trên mặt vẫn còn độ nóng chưa tan, cho nên cậu không muốn ngẩng đầu lên.
Giang Tử Mặc ôm cậu, thấp giọng hỏi: "Quý Tiểu Hoài, chừng nào tới sinh nhật?"
"Ứm? Tháng năm sau. Bà nội nhặt được cháu vào mùa xuân, lúc đó cháu khoảng chừng - tháng tuổi, bà bảo, ý nghĩa của mùa xuân đẹp lắm, cho nên sinh nhật của cháu là vào mùa xuân."
"Nói như vậy có nghĩa là sinh nhật thực sự của cháu là khoảng tháng hoặc ."
"Dạ." Quý Hoài gật đầu.
"Vậy về sau sửa lại sinh nhật đi, đổi về tháng , à không được, tháng không có ngày nào tốt, vậy thì tháng đi. tháng , , , thôi nhé, về sau sinh nhật của cháu sẽ là tháng . Đúng đêm giáng sinh."
"Sao lại phải sửa sinh nhật?" Quý Hoài ngẩng đầu, khó hiểu nhìn hắn.
"Không phải là sửa, mà là quay về sinh nhật thực sự thôi."
"Nhưng cháu cũng có thật sự sinh ngày tháng đâu?"
"Thật, từ bây giờ trở đi là thật."
Quý Hoài chẳng hiểu ra sao, không rõ chú Mặc muốn gì, mà chú Mặc cũng không có ý định giải thích. Buổi tối lúc đi ngủ, Quý Hoài thật sự tò mò không nhịn được, chú Mặc thì đã sớm nhắm mắt, còn cậu thì hay rồi, không ngủ được.
Cậu lật tới lật lui, chăn bị cọ tụt xuống bả vai.
"Quý Tiểu Hoài, có chịu đi ngủ hay không?" Giang Tử Mặc mắt cũng chưa mở, nạt cậu một câu.
"Dạ..." Quý Hoài bất động, nhưng chốc lát sau cậu lại trở mình một cái nữa, đưa lưng về phía Giang Tử Mặc.
Cậu lật tới lật lui nên hơi nóng, liền kéo chăn xuống, kéo tới ngực mới thấy thoải mái một chút. Cậu vừa mới kéo chăn xong thì thấy chú Mặc phía sau đã nhổm dậy.
"Ấy, sao chú..... Á...." Quý Hoài vừa quay đầu liền bị đè thẳng xuống, hai tay bị đặt bên gối.
"Quý Tiểu Hoài, biết vì sao mà phải đổi sinh nhật về tháng không?" Giang Tử Mặc từ trên nhìn xuống Quý Hoài, ánh mắt ngày càng sâu thẳm, "Bởi vì nếu tháng năm sau cháu sinh nhật tuổi, vậy tháng năm sau nữa mới sinh nhật tuổi. Chú chờ không nổi, Quý Tiểu Hoài."
Quý Hoài nháy mắt hiểu ra, cậu hiểu ra rồi, mặt liền đỏ lựng. Cậu có thể cảm giác được cái thứ kia của chú Mặc đang dán vào mình thật sự là chờ không nổi như thế nào.
"Quý Tiểu Hoài, trước khi thành niên, buổi tối đừng có động đậy ngó ngoáy trên giường, hiểu ý chú không?"
"Hiểu... hiểu ạ." Quý Hoài đỏ mặt gật đầu.
"Vậy đêm nay có thích động đậy nữa không? Hửm?"
Quý Hoài bất đắc dĩ khẳng định lại môt lần: "Cháu không động đậy nữa đâu, cháu hứa đấy!"
"Được." Giang Tử Mặc cúi đầu cười, sau đó nâng người cậu lên, hung hăng bắt nạt một chút.
Quý Hoài chịu không nổi, muốn giãy một chút lại bị Giang Tử Mặc nạt: "Chú nói thế nào, không cho động đậy."
"Cháu..." Quý Hoài cắn môi, mặt đỏ như cà chua chín.
Cậu nghe lời chú Mặc, không động đậy nữa, nhưng lúc kết thúc, đùi cậu hơi nóng rát, hai cánh tay vì duy trì một tư thế quá lâu nên bắt đầu run lên.
Quý Hoài mím môi, xoay lưng về phía Giang Tử Mặc, không nhúc nhích.
Giang Tử Mặc biết mình bắt nạt quá tay rồi, liền từ phía sau hôn lên hõm vai cậu, Quý Hoài thấy nhột, xoay đầu đẩy hắn.
"Chú Mặc!"
"Hửm?" Giang Tử Mặc bây giờ vô cùng thoải mái, trên mặt tràn đầy ý cười.
Quý Hoài muốn mắng một câu đồ lưu manh, nhưng lại xấu hổ không nói thành lời, căm giận nói: "Ngủ! Ngày mai cháu còn phải đi học."
"Cháu ngủ là việc của cháu, sờ là việc của chú."
Quý Hoài lại xoay lưng qua, tức giận nhắm mắt lại, cậu nghĩ mình sẽ không ngủ nổi nếu chú Mặc cứ động chân động tay như thế, thực tế thì chẳng mấy chốc cậu đã chìm vào giấc ngủ.
Sau khi ngủ, cậu dần nhích về phía sau, khóe miệng khẽ cong lên.
Có lẽ đêm nay là một đêm không mộng mị, hoặc cũng có thể cậu đang mơ một giấc mơ ngọt ngào.
- ------------------
Chú Mặc belike:
=)))))))))))))))))))))))))