Edit: Dép
Ánh mắt Giang Tử Mặc đang trào dâng một cảm xúc gì đó khiến cho Quý Hoài không nói nên lời.
Nói thì nói vậy, Quý Hoài không hề mong chú Mặc dính phải chuyện gì. Cho dù hai người là anh tình em nguyện, nhưng điều đó rõ ràng là phạm pháp.
Huống hồ đời trước, cậu cũng chưa có kinh nghiệm gì cả, có mấy lần ở cùng Hạ Dật cũng chỉ làm tới một nửa, không biết là do cậu hay là do Hạ Dật có vấn đề, lúc hai người nồng thắm nhất cũng không có làm chuyện gì cả.
Sau đó Quý Hoài biết được bộ mặt thật của Hạ Dật thì mới hiểu ra nguyên nhân.
Hai đời nhưng vẫn không có kinh nghiệm, cho nên về phương diện này chắc là cậu bị chú Mặc đè rồi, bây giờ là vậy, sau này vẫn vậy.
Giang Tử Mặc không đánh mạnh nhưng vẫn xuống tay hai phát với Quý Hoài. Quý Hoài xấu hổ không ngóc đầu dậy nổi, Lục Thất nghiêng người liếc lại vài lần, bị Giang Tử Mặc lườm cho phải vội vã quay đầu lên.
Giang Tử Mặc giơ bàn tay lên rồi chậm rãi hạ xuống. Hắn không thể phủ nhận rằng trước mặt đứa nhỏ này, hắn cứ liên tục thỏa hiệp, tính tình tốt hơn trước đây rất nhiều.
Hắn vừa rồi đánh hai phát, tựa như tất cả những chuyện xảy ra đều đã được giải quyết rồi, nhưng trong lòng hắn vẫn chưa hết giận, chỉ là bây giờ hắn đã biết cách khống chế cảm xúc của mình.
Quý Hoài uống nhiều rượu, ngủ luôn trên đùi Giang Tử Mặc. Giang Tử Mặc nghẹn một cục tức nhưng không biết tức ai bây giờ, đành phải nhịn xuống.
Hôm say Quý Hoài tỉnh lại, cậu nhớ tới chuyện ngu ngốc hôm qua mình làm ra, còn hại Lý Duy bị đánh.
Cậu mở miệng muốn giải thích với chú Mặc, nhưng chú Mặc lại làm như chưa có chuyện gì xảy ra, không đề cập tới Lý Duy, cũng không nói gì tới Tiêu Đồng.
Quý Hoài nghẹn một hơi, biết chú Mặc có tình cũ thì cậu tức đến nghẹt thở, nhưng mà chú Mặc không nói gì, cậu cũng chẳng cạy miệng hắn ra được.
Điều duy nhất thay đổi là bây giờ Giang Tử Mặc sẽ đưa đón cậu tới trường học, cho dù là Lục Thất lái xe, chú Mặc vẫn muốn đi cùng. Ngoại trừ trường học và nhà, Quý Hoài không đi một nơi nào khác.
Tiêu Trình cúp học một tuần liền, sau khi đi học trở lại thì chẳng thèm nói chuyện với Quý Hoài. Quý Hoài không biết, cho nên cậu vẫn hỏi han hai câu, kết quả là nhận lại ánh mắt hằn học từ Tiêu Trình.
Quý Hoài nhìn rất rõ ràng, ánh mắt tràn đầy hận thù.
Hiện giờ Hoa Cẩm Tú đã im lặng hơn nhiều, không còn đến gây phiền phức cho cậu nữa, cậu cũng không gặp Tiêu Đồng, cuộc sống thường ngày ở trường của Quý Hoài trở nên thoải mái hơn bao giờ hết.
Chớp mắt đã tới đêm giáng sinh, Quý Hoài suýt thì quên mất hôm nay là sinh nhật cậu.
Tan học về nhà, cậu bị sốc khi phòng khách ngập trong bóng bay, trên tường còn có hàng chữ HAPPY BIRTHDAY bằng bóng bay xếp lại, trên sofa là một loạt thú bông, có gấu, có thỏ, mèo, chó, hổ... Quý Hoài nhìn một lúc, cảm thấy giống y như vườn bách thú. Góc phòng khách còn xếp mấy chục hộp đồ chơi, xe đua, máy bay, súng đồ chơi...
Lại thêm một đống nữa, chẳng khác nào cả cái Disneyland.
Lục Thất đang cầm cuộn băng dính dán bóng bay lên tường, thấy cậu về thì quay đầu cười nói: "Sinh nhật vui vẻ!"
Quý Hoài lùi về phía sau một bước, quay đầu giật mình nhìn thấy chú Mặc.
"Đây là... sao"?
Mặt Giang Tử Mặc có vẻ không được tự nhiên, giả bộ ho khụ khụ, nói: "Lúc trước đã nói tháng là sinh nhật em mà, không mời ai hết, mấy người chúng ta cùng em đón sinh nhật."
Quý Hoài có chút khó hiểu, chỉ vào thế giới hường phấn trong phòng, hỏi: "Nhưng vì sao lại trang trí thành như này?"
Giang Tử Mặc cảm giác Quý Hoài không thích kiểu này, vẻ mặt vốn chờ mong của hắn bỗng trầm xuống, chẳng nói chẳng rằng đi vào trong phòng.
"Thu dọn hết đống đồ này đi, khó coi chết đi được, đừng làm nữa..." Giang Tử Mặc sai Lục Thất.
Lục Thất kinh ngạc: "Sao thế? Đẹp như vậy mà, vất vả lắm mới trang trí xong, không phải nói muốn tổ chức sinh nhật cho Hoài thiếu gia sao?"
Giang Tử Mặc: "Trong nhà lắm đồ thế còn đứng chỗ nào được, cho cậu nửa giờ phải thu dọn xong."
Ủa? Lục Thất nghi ngờ thiếu gia nhà mình có khi nào bị phân liệt hay không, lúc trước vừa mới nói là Quý Hoài ở nông thôn, chưa từng được tổ chức sinh nhật, không ai thương yêu, cho nên phải trang trí hợp với trẻ con một chút. Thiếu gia đi đón Quý Hoài về, trước đó nhìn anh trang trí còn gật gù hài lòng, còn đổi vị trí của một còn chó bông và một con thỏ tai dài ở trên sofa.
Bây giờ lại bảo là không đẹp, nói thu dọn liền thu dọn?
Ánh mắt Lục Thất chuyển tới Quý Hoài, cầu cứu nhìn cậu. Quý Hoài áp chế sự kinh sợ của mình, đi vào nhìn quanh một lúc, nhoẻn miệng cười.
Cậu hiểu ý Lục Thất, xoay người tới bên Giang Tử Mặc, nói: "Vừa rồi em cảm thấy vừa kinh ngạc vừa cảm động, trước giờ chưa có ai tổ chức sinh nhật cho em, em thực sự rất ngạc nhiên, đây có lẽ là sinh nhật khó quên nhất đời em."
Giang Tử Mặc nửa tin nửa ngờ nhìn cậu, Quý Hoài tiếp tục mềm giọng nói: "Thật sự, trước kia mỗi lần tới sinh nhật sẽ được ăn trứng gà, lúc đó em nghĩ vậy là tốt lắm rồi, nhưng lúc thấy anh sắp xếp mấy thứ này cho em, em mới biết thì ra còn có chuyện tốt hơn."
"Cảm ơn anh. Gặp được anh, tất cả nỗi bất hạnh của em đều tan biến, dường như tất cả may mắn trên thế giới này đều rơi xuống người em."
Quý Hoài cười, kiễng chân hôn lên môi Giang Tử Mặc.
Giang Tử Mặc còn chưa kịp phản ứng thì Quý Hoài đã xoay người bổ nhào vào đám bóng bay. Cậu tung đống bóng bay lên, chạy đến chỗ Lục Thất, cười nói: "Đưa em, em cũng muốn dán."
Lục Thất đưa băng dính cho cậu, sau đó cúi đầu dựng thẳng một ngón cái like cho cậu, "Hoài thiếu gia, anh phát hiện ra bản lĩnh nói tình thoại của cậu ngày càng lợi hại, dù thiếu gia có đen mặt thế nào, cậu dỗ mấy câu là vui ngay."
Lục Thất bội phục Quý Hoài tự đáy lòng, có thể dỗ vui thiếu gia nhà anh thì đều là người đỉnh của đỉnh.
Quý Hoài nhướn mi, không nhịn được cười. Cậu và Lục Thất trang trí mấy hình thù kì lạ, Lục Thất còn quấn rất nhiều ruy băng, từ trên đồ đạc kéo ra tới tận sofa.
Quý Hoài nhìn tổng thế cứ như một công viên trò chơi trong mơ vậy.
Công viên trò chơi này được tạo ra vì cậu, duy nhất chỉ thuộc về cậu.
Giang Tử Mặc muốn náo nhiệt một chút nên giữ cô Thúy ở lại. Cô Thúy làm một bàn đầy đồ ăn, tối nay Quý Hoài rất vui vẻ, vừa ăn vừa nói chuyện không ngớt miệng, thỉnh thoảng Giang Tử Mặc sẽ đáp lại đôi câu. Lục Thất cũng rất vui vẻ, liên tục tiếp chuyện Quý Hoài.
Lúc bánh ngọt được đẩy ra, Giang Tử Mặc bảo Lục Thất đi tắt đèn,, sau đó nói: "Ước một điều đi."
Khoảnh khắc đèn tắt, mười bảy ngọn nến lấp lánh chiếu sáng khuôn mặt tuấn mỹ của Giang Tử Mặc, ánh nến vàng ấm áp đan xen vào bóng tối, khiến khuôn mặt Giang Tử Mặc trở nên dịu dàng như nước.
Quý Hoài nhắm mắt lại, ước: Sang năm tuổi, mình vẫn ở bên chú Mặc như bây giờ.
Cậu không tham lam, trước tiên cứ ước một năm đã, đợi sang năm cậu sẽ ước năm thứ hai, rồi năm thứ ba, thứ tư...
Qua ngày sinh nhật, trời trở rét đậm, rốt cuộc đã đến cuối học kỳ.
Quý Hoài bình thường không tiếp xúc nhiều với bạn cùng lớp, cho nên cậu không biết tụi học sinh đang lén đồn đãi về việc cậu nhất định sẽ không thi tốt. Mấy học sinh trong lớp đều liều mạng ra sức ôn bài.
Ra chơi, cả lớp - không ai đi ra ngoài, ai cũng chúi đầu vào ôn tập, chờ đến kỳ thi cuối kỳ này phải đánh bại Quý Hoài.
Quý Hoài không rõ lắm, sau khi Tiêu Trình bắt chuyện với cậu thì cậu không hay nói chuyện với người khác trong lớp. Mỗi lần tới giờ ra chơi, Quý Hoài thấy cả lớp vẫn ngồi im thì liền đứng lên đi ra ngoài hít thở không khí.
Ngày cứ trôi qua bình yên như thế, Quý Hoài rất thích như vậy.
Nhưng bình yên càng lâu, bùng nổ càng lớn.
Hai giờ sáng, Quý Hoài bị đánh thức bởi tiếng động bên ngoài, cậu phát hiện ra chú Mặc không có ở bên cạnh. Ngoài phòng có giọng nói của rất nhiều người, Quý Hoài thậm chí nghe được hai chữ "cảnh sát."
Quý Hoài cuống quít chạy ra, đèn phòng khách mở sáng trưng, cửa mở toang, năm sáu cảnh sát tay cầm súng đang đứng đối mặt với Giang Tử Mặc ngồi trên sofa.
"Chú Mặc, chuyện gì vậy?"
Quý Hoài vừa lên tiếng, có hai cảnh sát quay đầu qua, chỉ súng về phía cậu.
Giang Tử Mặc lập tức đứng phắt dậy, vẻ mặt bình tĩnh vừa rồi đã biến mất, hắn nắm chặt con dao trên tay, lạnh lùng nói: "Tốt nhất các người không nên động vào em ấy, nếu không thì chúng ta sẽ ngọc đá cùng nát."
Đội trưởng Dương dẫn đầu đội cảnh sát không dám thả lỏng, anh ta không quay đầu lại, nói: "Tiểu Kiều, mang người qua đây."
Người đàn ông tên Tiểu Kiều cầm súng đi qua, bắt chéo hai tay Quý Hoài khóa sau lưng, áp giải cậu tới bên cạnh đội trưởng Dương. Đội trưởng Dương quay đầu liếc nhìn Quý Hoài, sau đó nói với Giang Tử Mặc: "Chúng tôi không bắt người vô tội, anh nên buông tay chịu trói, chúng tôi đã có chứng cứ xác thực, tốt nhất anh đừng có phản kháng."
Giang Tử Mặc cười nhạo, "Chứng cứ gì?"
"Chúng tôi đã tìm thấy thi thể của Triệu Hàng ở sau núi, trên thi thể có dấu vân tay của anh." Đội trưởng Dương lấy ảnh chụp ra cho Giang Tử Mặc xem, Quý Hoài thoáng nhìn liền kinh sợ, đây là... lần đầu tiên cậu thấy chú Mặc động thủ, chính là người này! Cuối cùng chú Mặc phân phó mang gã vứt ra sau núi.
"Cậu cũng biết người này?" Đội trưởng Dương thấy Quý Hoài kinh ngạc, giơ ảnh chụp lên trước mặt Quý Hoài. Quý Hoài mở miệng, nhìn về phía chú Mặc.
Đội trưởng Dương thấy rõ vẻ mặt của Quý Hoài, anh ta tiếp tục nói: "Theo điều tra, chúng tôi biết được Triệu Hàng vượt ngục trốn thoát, sau đó lập tức bị mang tới sau núi, hiện giờ gã đã bị giết hại, mặc kệ anh có thừa nhận hay không, cảnh sát đã có đủ căn cứ chính xác để khởi tố hình sự."
"Vậy à? Chết nhẹ nhàng quá." Giang Tử Mặc thản nhiên nói.
Đội trưởng Dương: "Giang Tử Mặc, hiện giờ chúng tôi đã phong tỏa nơi này, anh không trốn thoát được đâu."
Giang Tử Mặc cười lạnh, hắn cầm con dao trong tay xoay một vòng, sau đó đứng lên. Đội trường Dương ra hiệu, đám cảnh sát lập tức xông lên khống chế hai tay Giang Tử Mặc bẻ quặt ra sau lưng, sau đó tra tay vào còng.
"Chú Mặc!" Quý Hoài kinh hoảng, không nhịn được giãy ra.
"Mang người trở về, phong toả hết toàn bộ nơi này." Đội trưởng Dương vung tay, tất cả mọi người liền hành động.