Edit: anh Dờ chăm chỉ đột nhiên ngày chương
Xe vừa vào gara Giang Tử Mặc liền bổ nhào qua, Quý Hoài vừa mới tháo dây an toàn đã bị đè xuống.
"Chú Mặc... ưm..." Quý Hoài bị đè lên ghế, ép bức mở miệng ra.
Giang Tử Mặc đè cậu ra hôn một lúc lâu, buồn bực trong lòng vẫn không có dấu hiệu giảm xuống, trái lại còn tăng lên. Bây giờ hắn chẳng khác gì Hạ Phủ Hiên năm đó, nhưng Hạ Phủ Hiên còn dám nghĩ, hắn thì đến nghĩ cũng chẳng dám.
Người ở ngay trong lòng mình, nếu muốn có thể gạo nấu thành cơm ngay.
Sau khi Quý Hoài thấy Giang Tử Mặc mở cửa xuống xe, cậu vẫn ngồi ngây người nửa ngày. Mỗi lần chú Mặc có hứng thì chỉ đè cậu xuống hôn một lát rồi thôi, một khi cọ ra lửa thì chú Mặc sẽ tức khắc dừng lại. Cậu không biết sao chú Mặc còn phanh lại được, nhưng đối với người trẻ tuổi như cậu, không khác gì mỡ treo miệng mèo, chỉ có thể nhìn nhưng không thể ăn.
Quý Hoài thở dài, không biết rốt cuộc là ai đang tra tấn ai, chỉ có thể trách cậu còn quá nhỏ.
Độ tuổi thực sự là niềm đau.
Buổi tối trước khi ngủ, Giang Tử Mặc nhìn chẳm chằm Quý Hoài rất lâu, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.
"Hay là tôi trực tiếp hack vào hệ thống của bên công an, sửa tuổi của em lên sớm một năm, vậy thì bây giờ em đủ tuổi rồi."
Quý Hoài lập tức đầu toàn hắc tuyến, nhanh chóng đánh bay ý tưởng của Giang Tử Mặc, "Chú ơi là chú đây là trái pháp luật đấy."
Giang Tử Mặc thâm sâu nhìn cậu, Quý Hoài lại lắc đầu, "Thực sự không được đâu."
Giang Tử Mặc bực bội xoay lưng về phía cậu, Quý Hoài lấy ngón tay chọt bả vai Giang Tử Mặc, nhỏ giọng nói: "Đừng giận, là em không tốt được chưa."
"Nếu thực sự muốn thì... thì... em có thể dùng miệng."
"Quý Tiểu Hoài, đừng có đùa với lửa." Giang Tử Mặc lớn tiếng cảnh cáo.
Quý Hoài lập tức ngậm miệng lại, ngón tay lại chọt vài cái, Giang Tử Mặc vẫn không xoay người lại. Quý Hoài ngáp dài một cái, đầu tựa vào lưng Giang Tử Mặc, chốc lát sau đã ngủ.
Giang Tử Mặc bực bội nửa ngày, người phía sau còn không sợ chết, cứ cọ cọ lên người hắn, chẳng mấy chốc sau, đốm lửa nhỏ đã biến thành đám cháy lớn, bừng cháy dữ dội.
Gân xanh trên thái dương Giang Tử Mặc nảy mạnh lên, hắn nhịn xuống, nhịn không nổi, đột nhiên xoay người lại túm lấy hai đùi Quý Hoài, mượn dùng một chút.
Quý Hoài lại ngáp cái nữa, thấy Giang Tử Mặc khựng lại, cậu bèn nhắm mắt lại lần nữa.
Ban đêm, cậu mơ một giấc mơ, trong mơ cậu bị người ta đè hai chân lại nướng trên lửa, chốc lật mặt này, chốc lại lật mặt kia, một lúc sau toàn thân cậu bốc khói, dục tiên dục tử.
Sau nửa đêm, tất cả lửa trong mộng đều đã tắt, chỉ còn lại cảm giác lành lạnh.
Cậu đi trên một con đường bê tông rất dài, hai bên là tường vây cao ngất, ngẩng đầu nhìn, bầu trời rộng lớn chỉ còn lại một khoảng nhỏ hẹp. Cậu tiếp tục bước đi trên con đường bê tông xám ngắt loang lổ ấy.
Cậu không biết đã đi bao lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng "kẹttt" vang lên.
"Vào đi." Có người nào đó ở phía sau đẩy cậu.
Cậu mịt mờ bước hai bước, cảnh tượng quen thuộc dần hiện ra. Căng tin khoảng mét vuông, xếp một loạt ghế ngồi màu vàng, bên trên toàn là vết ố bẩn thỉu.
Một đám nam sinh cười nói đi vào căng tin, chỉ có một bóng dáng cô đơn chầm chậm đi sau cùng.
Quý Hoài há miệng, yết hầu như bị nghẹn lại, cậu kinh ngạc nhìn người kia.
Cậu thấy hắn đi tới bên cửa sổ, lấy hai món rồi ngồi xuống, không có người nào ngồi bên cạnh hắn.
Quý Hoài đột nhiên thấy giận run, cậu đi vào ngồi đối diện hắn.
Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, không có âm thanh, người ở đối diện cũng không nhìn thấy, như thể Quý Hoài đang bị ép xem một vở kịch câm, mà chính cậu đang rơi lệ trong im lặng, khóc tới xé gan xé phổi.
Giang Tử Mặc ngủ rất nông, lập tức bị đánh thức. Hắn mở mắt ra thì thấy Quý Hoài đang cuộn tròn lại, khóe mắt chảy ra từng giọt nước mắt.
"Quý Tiểu Hoài."Giang Tử Mặc kinh ngạc, vỗ vỗ mặt Quý Hoài.
Quý Hoài lại giống như bị giam cầm trong một cơn ác mộng, Giang Tử Mặc gọi thế nào cậu cũng không tỉnh lại. Giang Tử Mặc đau lòng ôm cậu, không ngừng hôn khóe mắt Quý Hoài.
"Không sao, không sao, tôi ở đây, không sao cả."
Một lúc lâu sau, thân thể căng chặt của Quý Hoài mới thả lỏng ra, cậu chậm rãi mở mắt, lúc nhìn thấy Giang Tử Mặc thì mạnh mẽ ôm lấy hắn.
"Em ở đây." Cậu khóc, cánh tay siết chặt lấy Giang Tử Mặc.
Phảng phất như cậu đã xuyên qua bức rào chắn vô hình, chạy vào trong giấc mộng kia ôm lấy người thiếu niên ấy, cậu dùng chính thân thể của mình nói cho hắn biết rằng, cậu ở đây.
Giang Tử Mặc ôm cậu, không biết Quý Hoài bị làm sao, gặp ác mộng hay thế nào, hắn vỗ lưng Quý Hoài, cười khẽ: "Tôi biết em ở đây mà, đừng khóc."
Quý Hoài nghẹn ngào khóc không kiềm chế được, cậu dụi đầu vào ngực Giang Tử Mặc, khóc tới mức hít thở không thông, nhưng cậu không buông tay.
Một lúc lâu sau cậu dần yên tĩnh lại, chậm rãi ngẩng đầu lên dùng ánh mắt đỏ bừng nhìn Giang Tử Mặc.
"Chú Mặc, cháu gặp ác mộng, làm thế nào cũng không thể ôm được chú. Chú ở trong trại cải tạo chỉ có một mình rất cô đơn, những người đó có... bắt nạt chú hay không?"
Vẻ mặt Giang Tử Mặc trầm xuống, nói: "Ai nói cho em chuyện này?"
"Em không hỏi ai hết, em muốn anh chính miệng nói cho em, hai năm ở trại cải tạo rốt cuộc anh đã trải qua như thế nào?"
Sắc mặt Giang Tử Mặc rất khó coi, chuyện này hắn không hề muốn Quý Hoài biết, thậm chí chính hắn cũng không muốn hồi tưởng lại, hắn hy vọng có thể làm một Giang Tử Mặc sạch sẽ trong mắt Quý Hoài.
Vẻ mặt Quý Hoài trở nên ảm đạm, cười khổ: "Vẫn không thể cho em biết sao?"
Giang Tử Mặc không lên tiếng, Quý Hoài nhắm mắt rồi mở ra, mỉm cười nói: "Cháu không nên hỏi về quá khứ của chú, không biết cũng không sao, cháu không hỏi nữa."
Giang Tử Mặc ngồi dậy mở đèn bàn. Sau đó hắn lôi một điếu thuốc trong ngăn kéo ra hút.
Quý Hoài cũng ngồi dậy theo, cậu nhìn dáng vẻ của chú Mặc, bỗng nhiên không biết phải làm sao. Có lẽ không nên hỏi mới là tốt nhất, coi như cậu không biết gì cả, hết thảy giống như trước đây.
"Lúc tôi đi vào thì vừa đúng tuổi, nhỏ hơn em tuổi, hai năm sau thì được thả ra." Giang Tử Mặc xoay lưng về phía cậu, đột nhiên mở miệng.
"Khi đó, trên người tôi chỉ có thù hận. Ở trong trại, đầu tiên là bị người khác đánh, về sau là tôi đánh người khác, tới tới lui lui cũng chỉ có vậy mà thôi. Trừ cái này ra, em muốn biết cái gì thì tôi đều có thể kể cho em. Quá trình không mấy tốt đẹp, em coi như là nghe kể chuyện đi."