Edit: Dép
Quý Hoài vừa vào cửa thì thấy Giang Tử Mặc và Lục Thất đi từ trên lầu xuống với vẻ mặt nghiêm trọng, Quý Hoài đi lên hỏi: "Sao thế?"
Giang Tử Mặc khoát tay bảo Lục Thất đi trước. Quý Hoài nghi hoặc, Giang Tử Mặc lại không trả lời, đổi sang đề tài khác: "Cơm tối ăn no chưa?"
"Chưa..." Ăn cùng người Hoa gia sao có thể ăn no.
"Vậy ăn cùng đi."
Quý Hoài thoáng nhìn thời gian, sắp giờ tối, chú Mặc thế mà vẫn chưa ăn cơm? Không phải đợi cậu đấy chứ?
Hôm nay cô Thúy cũng làm xong cơm tối mới đi, trên bàn có một tô canh thịt bồ câu, Quý Hoài vừa uống canh vừa nhìn Giang Tử Mặc dùng cơm.
"Có chuyện gì xảy ra sao?" Quý Hoài hỏi.
Giang Tử Mặc ăn xong lau miệng, nói: "Công ty gặp một chút sự cố, không phải chuyện gì to tát."
"Ồ." Quý Hoài gật đầu, hỏi: "Công ty của mấy anh tên là gì?"
"A Uyển."
Quý Hoài gật đầu, sau đó đánh rớt luôn cái thìa trên tay vào trong tô canh, cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên hỏi, "Là tập đoàn A Uyển kia á?"
Giang Tử Mặc nhướn mày, nhìn cậu thật sâu: "Em biết?"
Quý Hoài giật mình, lắc đầu nguầy nguậy, "Em... em không biết..."
"Không, em biết." Giang Tử Mặc đứng lên, đi đến bên cạnh cậu, "Em biết đúng không?"
Quý Hoài né tránh ánh mắt hắn, nói: "Tình cờ nghe bạn bè trong lớp bàn tán thôi, em không rõ lắm, chỉ nghe loáng thoáng đôi câu."
"Vậy em nghe được những gì?"
Quý Hoài đổ mồ hôi, cậu biết bây giờ mình mở miệng sẽ lộ tẩy mất, đời này, tập đoàn A Uyển chưa phát triển tới mức ai ai cũng biết, người như cậu chắc chắn không có khả năng biết về nó. Nhưng ở đời trước, tập đoàn A Uyển thành danh nhờ việc thu mua và sáp nhập với một công ty về dịch vụ Internet nổi tiếng của Mỹ. Trước đó, công ty mang cái tên kỳ quái này vẫn chưa được đại chúng biết đến, hay nói cách khác, công ty A Uyển này vốn là vô danh tiểu tốt, rất ít người biết tên.
Mà hiện tại, Quý Hoài lại thể hiện sự kinh ngạc khi nghe tới A Uyển, Giang Tử Mặc nghi ngờ cậu là đương nhiên.
Ánh mắt Giang Tử Mặc nặng nề nhìn cậu, Quý Hoài không dám ngẩng đầu lên, ánh mắt Giang Tử Mặc nhìn Quý Hoài như muốn xuyên thủng cậu vậy.
"Vốn là không có chuyện gì lớn, Hoa Cẩm Lăng trái lại khá là bản lĩnh, tra ra mấy công ty quản lý ngân quỹ dưới tên tôi, muốn ăn tươi nuốt sống." Giang Tử Mặc thu lại ánh mắt, thản nhiên nói.
Quý Hoài thở phào, vừa định nói mấy câu để hòa hoãn bầu không khí thì Giang Tử Mặc đột nhiên nâng cằm cậu lên, nhìn thẳng vào mắt cậu: "Quý Hoài, bí mật của em sắp không giữ nổi nữa rồi."
Đây là lần thứ hai Giang Tử Mặc nghi ngờ cậu, Quý Hoài run rẩy, môi trắng bệch.
Giang Tử Mặc cười cười, hạ một nụ hôn xuống môi cậu.
Buổi tối lúc đi ngủ, Quý Hoài vẫn còn bất an, cậu mở trừng mắt trong bóng tối, ánh mắt nặng nề đau khổ nhìn Giang Tử Mặc đang ngủ. Từ khi sống lại cho tới bây giờ, cậu dần không còn cảm thấy bất an nữa, nhưng thống khổ và vết hằn tâm lý từ đời trước quá sâu, cậu sợ cậu lại quay về con đường cũ.
Yếu đuối, nhát gan, nhẫn nhục... Cậu không muốn lại trở thành người như thế, khi sống lại, đúng là cậu vẫn còn mang tư tưởng ấy, nhưng khi gặp được Giang Tử Mặc rồi, hắn cho cậu dũng khí và sức mạnh, đưa cậu tránh xa con đường mòn kia.
Vậy nếu ngay cả cậu cũng ghét con người ấy của mình, chú Mặc có ghét không? Dù sao ở đời trước, chú Mặc chưa từng liếc nhìn cậu lấy một cái.
Đợt nghỉ tết sắp kết thúc, một buổi chiều nọ, Quý Hoài nhớ ra lâu rồi không gặp Mặc Nha, cậu muốn ra sau núi xem thử, chú Mặc vẫn đang bận bịu ở thư phòng, Quý Hoài liền đi một mình.
Mặc Nha đã cao gần bằng cha mẹ nó, lúc nhìn thấy cậu, nó vui vẻ bò lên người cậu. Quý Hoài nhanh tay nắm lấy miệng nó không cho nó cắn. Bây giờ nó lớn đùng như thế, bị cắn không phải chuyện đùa.
Quý Hoài đem thịt tươi ra chia cho bốn con sói ăn. Vốn định mang Mặc Nha về biệt thự vài ngày, trong rừng rất lạnh, nhưng Mặc Nha chỉ theo cậu tới gần biệt thự rồi xoay đầu đi, dường như là đang tiễn đường Quý Hoài vậy.
Quý Hoài tiếc nuối đi về một mình, lúc đi ngang qua vườn hoa trước biệt thự, cậu thấy Hạ Dật đang đứng ở cửa sau nhà chính Hoa gia, Hoa Cẩm Tú ôm thắt lưng Hạ Dật, vùi vào lòng hắn khóc nấc, Hạ Dật thấp giọng an ủi.
Trong phút chốc, Quý Hoài hơi giật mình, dáng vẻ cúi đầu dịu dàng an ủi của Hạ Dật rất quen thuộc, có một thời gian bọn họ cũng đã từng như thế.
Hạ Dật bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Quý Hoài. Quý Hoài sực tỉnh, xoay người rời đi.
Hạ Dật vừa chậm rãi vỗ về Hoa Cẩm Tú, mắt vừa dõi theo bóng Quý Hoài. Hắn nhíu mày, nếu hắn không nhìn lầm, ánh mắt Quý Hoài mang theo một thái độ rất kỳ lạ, hắn không biết đó là gì, nhưng hắn biết là có liên quan đến hắn.
Hắn tìm trong trí nhớ, không có ai tên là Quý Hoài cả, hắn chưa từng gặp trước đây. Không thể phủ nhận rằng, ngay từ đầu khi hắn nhìn thấy thiếu niên này, hắn cảm thấy thiếu niên có dáng vẻ mà hắn thích nhất, nếu không phải kiêng dè Giang Tử Mặc, có lẽ hắn đã xuống tay.
Hạ Dật rũ mắt xuống, che khuất cảm xúc trong mắt mình, nhìn người trong lồng ngực mình, Hoa Cẩm Tú cứ luôn vùng vằng khó chịu, khiến hắn có hơi mất kiên nhẫn, thấp giọng an ủi: "Cẩm Tú, anh biết em là tốt nhất, dù người khác nói thế nào, chỉ cần em không để ý, bọn họ chẳng làm gì được em cả."
Quý Hoài quay về, nói với Giang Tử Mặc chuyện của Mặc Nha, Giang Tử Mặc gật đầu: "Sói là loài sống đơn độc, không quá gần gũi với con người, nếu quá thân cận, chúng nó sẽ mất đi dã tính."
Quý Hoài ngẫm cũng đúng, thôi thì không miễn cưỡng ép nó nữa vậy.
Khoảng thời gian này Giang Tử Mặc rõ ràng bận hẳn lên, thậm chí có hôm đi đến tận nửa đêm mới về, Quý Hoài không biết Hoa Cẩm Lăng làm cái gì, nhưng chắc chắn động tĩnh rất lớn.
Sau tết đi học lại, Quý Hoài cũng bận bịu, nửa năm còn lại là những ngày tháng cuối cùng của cấp , tháng năm nay sẽ là kỳ thi đại học, cậu muốn thi cho thật tốt, thi vào trường mình thích, mà không phải như đời trước nghe theo sự sắp xếp của Hoa Chính Diệu.
Hôm đó, Quý Hoài về nhà, Giang Tử Mặc còn chưa về, Quý Hoài bảo cô Thúy không nấu cơm nữa, cậu ôm đồ ăn vặt ngồi trên thảm làm bài tập về nhà, vừa làm vừa ăn.
Chuông cửa vang lên, Quý Hoài còn tưởng là Giang Tử Mặc quay về.
"Là anh." Quý Hoài nhìn Vương Văn Bân rất chật vật, trên mặt toàn tro bụi, tóc dường như nửa tháng chưa gội, quần áo dính bùn đất, trong tay là một cái vali rách rưới nát tươm.
"Giang Tử Mặc đâu? Lục Thất đâu?" Vương Văn Bân đẩy Quý Hoài ra, bước vào nhà.
"Giang Tử Mặc! Lục Thất!" Vương Văn Bân thả hành lý xuống đi tìm một vòng, lại chạy lên lầu hai, chốc lát sau lại chạy xuống.
"Bọn họ đâu? Mẹ nó! Lại trốn!"
Quý Hoài đáp: "Bọn họ chưa về."
"Ok, vậy tôi ngồi đây đợi họ về, cậu lại đây, ngồi trước mặt tôi để tôi nhìn cậu, cậu không được lén báo cho họ biết." Vương Văn Bân kéo tay Quý Hoài, lôi cậu ngồi xuống sofa, sau đó chăm chú theo dõi cậu.
Quý Hoài giơ tay, tỏ vẻ sẽ không lén báo tin.
Mắt Vương Văn Bân thâm quầng, chớp chớp vài cái liền không chịu nổi nữa, vật ra sofa ngủ luôn.
Quý Hoài đắp cho anh ta cái chăn, sau đó tiếp tục ngồi xuống làm bài tập.
Khoảng một tiếng trôi qua, cửa lại bật mở, giọng Lục Thất vang lên, "Cô Thúy, có cơm chưa? Cháu chết đói rồi."
Vương Văn Bân đang ngủ thì bật mạnh dậy, sửng sốt chạy ra ngoài.
Quý Hoài không kịp phản ứng, chỉ nghe thấy Lục Thất kêu la đầy sợ hãi: "AAAAA, sao cậu lại ở đây???!!! Thiếu gia!!! Thiếu gia!!! Lục Thất sắp chết mất!!!"
Quý Hoài đứng lên, vừa đi ra thì bị Lục Thất túm lấy, lấy cậu làm lá chắn để trốn đằng sau.
Vương Văn Bân chỉ vào Lục Thất đang núp sau Quý Hoài, nghiến răng quát: "Lục Thất, tôi xem anh trốn đi đằng nào!!"
Lục Thất nắm chặt lấy áo Quý Hoài, chỉ thò đầu ra nói với Vương Văn Bân: "Cái thằng thần kinh này! Mày về làm gì!"
"Mẹ kiếp! Đương nhiên là làm anh!" Vương Văn Bân nhảy bổ tới, bắt lấy người phía sau Quý Hoài, Lục Thất sớm đề phòng, xoay người chạy tới trốn phía sau Giang Tử Mặc.
Vương Văn Bân xắn tay áo lên, mặt giận tới mức tái xanh.
Lục Thất liếc mắt định chuồn ra cửa, Giang Tử Mặc lạnh lùng gạt cái tay đang túm lấy áo hắn của Lục Thất xuống, sau đó mặc kệ Lục Thất, đi tới bên Quý Hoài xoa đầu cậu.
Vương Văn Bân bên kia cười lạnh một tiếng, lập tức đi lên ngăn Lục Thất không cho anh chạy thoát, Lục Thất lấy hết sức vắt chân lên cổ chạy loạn trong nhà, Vương Văn Bân vừa đuổi theo vừa gào: "Lục Thất! Anh có mà chạy đằng trời! Tôi ở châu Phi chạy cùng bọn thổ dân hai năm liền, anh chạy thoát khỏi tôi được sao?"
Lục Thất hối hận không kịp, biết thế anh đã không câu kết với thiếu gia lừa Vương Văn Bân đi châu Phi, Vương Văn Bân giờ vẫn chưa chết tâm, mẹ nó lại còn tấn công mạnh mẽ hơn, càng ngày càng dã man.
Giang Tử Mặc dặn dò cô Thúy dọn cơm, Quý Hoài vừa ngồi vào bàn, Vương Văn Bân bắt được Lục Thất.
Lục Thất sợ tới mức gào rống: "Thiếu gia! Hoài thiếu gia! Cứu tôi với! Lục Thất sắp mất mạng!"
Quý Hoài ngẩng đầu hỏi Giang Tử Mặc, "Không cần nhúng tay à?"
Giang Tử Mặc lắc đầu: "Không cần, Lục Thất gần đây rảnh rỗi quá đáng, để cậu ta chịu một chút giáo huấn."
Quý Hoài thấy Vương Văn Bân bắt chéo hai tay Lục Thất bẻ ra sau lưng rồi đè lên sofa, cảnh tượng này đâu có giống đang giáo huấn...
Vương Văn Bân đè đầu gối lên lưng Lục Thất, ép cho Lục Thất không thể động đậy. Sau đó, Vương Văn Bân xoay đầu Lục Thất ra, hung hăng cắn lên môi Lục Thất.
Lục Thất ưm ưm giãy giụa, lúc Vương Văn Bân buông ra, anh tức giận gào tới mức khàn giọng, chửi đổng: "Vương Văn Bân! Mẹ nó thằng thần kinh! Anh mày đã nói rồi, anh mày đéo phải đồng tính!!"
Vương Văn Bân không để tâm, lại cúi đầu hôn xuống, Lục Thất sống chết né đi, mặt đỏ bừng: "Thằng đồng tính tởm lợm này, sớm muộn gì mày cũng bị thiên lôi đánh!"
Giang Tử Mặc lạnh lùng nói: "Vương Văn Bân, kéo cậu ta ra ngoài, tự mang về mà xử lý."
Lục Thất kinh hãi kêu to: "Thiếu gia! Tôi sai rồi! Tôi không phải nói cậu đâu mà! Nếu cậu mặc kệ tôi, tôi sẽ chết thật đó!"
"Không chết đâu." Giang Tử Mặc cười lạnh, "Cùng lắm thì khó giữ được hoa cúc."
"Thế thì tôi thà chết còn hơn!" Lục Thất khóc um lên.