Chủ nhà của tôi là mỹ nữ
Tác giả: Ngọa Nam Trai
Chương : Dương Hùng bị bắt
Người dịch: co_duoi_ga
Suu tam:
Dương Hùng vội vàng đi lên phía trước, nhìn tên Hùng ca tay đang quấn băng vải nói.
- Hùng ca, cậu muốn làm gì?
- Người nhân viên bảo vệ trị an của chúng mày đâu? Con mẹ nó, gọi nó ra đây cho ông!
Hùng trọc dương dương tự đắc cầm ống tuýp đập đập vào tay, trừng mắt nói.
- Hùng trọc, tôi gọi cậu một tiếng Hùng ca, đó là nể mặt cậu rồi! Cậu cũng đừng ép người quá đáng!
Sắc mặt Dương Hùng lạnh lùng, trầm giọng nói.
- Ha ha, anh Dương! Những lời này hẳn là phải do tôi nói với anh mới phải! Anh còn tưởng rằng anh vẫn là đại ca đứng đầu mấy phố năm đó sao? Anh Dương, hiện tại anh già rồi, cũng nên đối mặt với sự thật đi thôi. Hiện tại, nơi này là thiên hạ của chúng tôi! Hiện tại chỉ có Hùng ca, không phải là anh Dương với xương cốt già nua đâu!
Hùng trọc không chút sợ hãi, nói với Dương Hùng.
- Tôi khuyên thật lòng. Anh phải có gan đối mặt với sự thật. Đã có tuổi, thì tùy tiện tìm một chỗ. Làm nhân viên bảo vệ trị an nho nhỏ, thì đừng tưởng rằng mình vẫn còn mạnh mẽ như năm đó!
Một người ít tuổi đứng phía sau Hùng trọc nịnh nọt nói.
- Dương Hùng, tôi cũng không nói những lời vô nghĩa với anh. Không phải đội bảo vệ các anh còn có một người trẻ tuổi sao? Hôm nay tôi tới là tìm hắn tính sổ. Giao hắn ra đây, tôi sẽ không làm khó dễ với anh!
Hùng trọc rất khinh miệt nói.
- Tìm Lăng Phong ?
- Đúng, đúng. Chính là tên Lăng Phong đó. Con mẹ nó, không ngờ tên khốn kiếp đó dám động thủ với tôi. Hắn thật sự là chán sống rồi. Ở ngay dưới trời của tôi, dám xúc phạm với người có quyền thế như tôi. Hôm nay, nếu tôi không đánh hắn tàn phế, hắn thật sự còn tưởng rằng mình có thể không coi ai ra gì!
Hùng trọc nghiến răng nghiến lợi nói.
- Đòi người sao? Hỏi nắm tay Dương Hùng tao trước đã!
Dương Hùng bước về phía trước, rất khí phách nói.
- Hả, anh Dương, anh làm vậy là không nể mặt anh em tôi sao? Nếu anh đã như vậy, cũng không thể trách Hùng ca tôi không tôn trọng người già!
Hùng trọc nhếch môi cười nói.
- Vậy thì đến đây, thể hiện bản lĩnh của mày đi. Để tao xem thử, có phải tao đã gì rồi hay không!
Dương Hùng vẫn nheo mắt, ngậm điếu thuốc nói.
Hùng trọc cầm ống tuýp trong tay ném xuống. Gã thật sự coi thường tay Dương Hùng này. Với dáng người gầếu như của ông ta, cho dù dùng một tay, gã cũng có thể đốn ngã tay Dương Hùng này!
- Nào!
Dương Hùng khiêu khích vẫy vẫy tay về phía Hùng trọc.
Sắc mặt Hùng trọc liền vặn vẹo. Hắn nắm chặt hai tay, vẫn tàn bạo đánh một quyền về phía đầu Dương Hùng!
Mọi người thấy vậy, đều toát mồ hồi cho Dương Hùng. Dương Hùng trợn mắt, bước chân thoáng chuyển, linh hoạt né tránh một quyền của Hùng trọc. Thừa dịp Hùng trọc đánh trượt một quyền, thân hình còn chưa ổn định, Dương Hùng nhân cơ hội bổ một chưởng vào phía sau lưng Hùng trọc!
Hình thể cường tráng Hùng trọc trực tiếp lảo đảo ngã xuống mặt đất!
Dương Hùng đạp một chân dẫm lên phía trên lưng Hùng trọc, ép tới mức gã giãy dụ thế nào cũng không đứng dậy được!
- Sao rồi? Chỉ mới có vậy, cũng dám ở trước mặt tao tỏ vẻ đại ca sao?
Dương Hùng phun một bãi nước bọt lên người Hùng.
- Lên cho tao!
Hùng trọc cố gắng nén giận. Trước mặt nhiều anh em như vậy, mất mặt mũi lớn như vậy, gã không chết ngay tại chỗ đã là may mắn lắm rồi.
Đám côn đồ vẫn đang sửng sốt đứng nhìn, nghe lão đại thét to một tiếng, trực tiếp quơ ống tuýp đánh về phía Dương Hùng!
Tuy rằng tuổi Dương Hùng đã cao, nhưng thân thủ vẫn tương đối nhanh nhẹn. Nhìn cách ông ta ra tay, cũng biết, ông ta từng luyện võ!
Mấy tên côn đồ cầm ống tuýp là cũng chưa từng được luyện võ, chỉ là đánh loạn!
Đúng lúc này, Tống Thiên đứng ở bên cạnh đột nhiên kêu lớn một tiếng.
- Anh Dương, cẩn thận!
Việt
Chương : Dương Hùng bị bắt
Dương Hùng vừa quay đầu, còn không kịp phản ứng, không biết Hùng trọc đa đứng lên từ lúc nào lập tức ôm chặt lấy Dương Hùng, khóa chặt thân thể của anh ta!
Dương Hùng dùng sức giãy dụa, không ngờ không thoát ra được. Thật ra, sức mạnh của tên Hùng trọc cũng không nhỏ!
Sắc mặt Dương Hùng đỏ gay, dùng hai tay đánh khửu tay ra phía sau, chuẩn xác đánh trúng phần eo của Hùng trọc!
Sắc mặt Hùng trọc liền trắng bệch, thân thể gã dán sát vào phía sau Dương Hùng, sau đó co quắp trượt xuống phía dưới nằm một đống!
Dương Hùng xoay người, nhìn Hùng trọc co quắp nằm trên mặt đất.
- Với bản lĩnh của mày, cũng chỉ là thừa dịp mấy người bọn tao đều rời khỏi mới nổi lên được. Chúng mày thật sự ltưởng rằng mình là nhân vật lớn! Trong núi không có hổ, hầu tử xưng Đại vương!
Ngay khi Dương Hùng đang nói mấy lời này, Tống Thiên ở bên cạnh còn chưa kịp nhắc nhở, một tên côn đồ đã trực tiếp cầm một ống tuýp, vòng ra phía sau Dương Hùng, trực tiếp nện một cái vào sau gáy Dương Hùng!
Lúc ấy, thân thể Dương Hùng run lên, còn chưa kịp quay đầu, đã ngã lăn xuống đất!
- Anh Dương!
Tống Thiên hét lớn một tiếng, vọt đến.
Nhưng Tống Thiên không có thực lực mạnh như Dương Hùng. Có lẽ một mình đấu với một hai tên côn đồ còn có thể miễn cưỡng đánh lại được. Nhưng đối mặt bảy tám tên côn đồ cầm ống tuýp múa may, ông ta không chịu nổi, toàn thân bị loạn côn đánh vào, ngã xuống trên mặt đất!
Hùng trọc được hai tên côn đồ nâng lên, thân thể khom xuống, thật lâu mới trở lại bình thường. Gã hung hăng đã một cước vào Dương Hùng đang nằm rạp trên mặt đất, miệng mắng lớn.
- Mẹ nó, dám đánh tao. Xem tao có đánh cho mày tan phế không! Mang đi!
- Hùng ca, vậy còn người kia thì sao?
Một tên côn đồ chỉ vào Tống Thiên mặt mũi bầm dập đang nằm trên mặt đất.
- Không cần, để lại tên này, cũng để nó báo tin cho tên họ Lăng khốn kiếp kia. Nói cho hắn biết, muốn mạng sống của lão già này, thì đến câu lạc bộ Ảo Mộng Thủy tìm tao!
Hùng trọc nhỏ một bãi nước bọt nói.
- Dạ, Hùng ca!
Đợi sau khi Lăng Phong cơm nước xong quay trở về, thấy Tống Thiên ngồi dưới đất, lập tức phát hiện có điều không ổn. Hắn vội vàng chạy tới, nâng Tống Thiên mặt mũi bầm dập dậy hỏi.
- Anh Tống, đã xẩy ra chuyện gì vậy?
Toàn thân Tống Thiên đều đau đớn, mặt cũng nhăn nhó cả lại.
- Tiểu Lăng. Có phải cậu trêu chọc gì tên Hùng trọc không? Vừa rồi, khi cậu không có ở đây. Tên Hùng trọc dẫn người đến gây sự. Anh Dương ra mặt giúp cậu, bị tên Hùng trọc ám toán, hiện tại anh ấy bị bọn chúng mang đi rồi!
- Anh Tống, rốt cuộc là thế nào?
Lòng Lăng Phong trầm xuống.
Tống Thiên kể lại tỉ mỉ ngọn nguồn sự việc cho Lăng Phong nghe.
Lăng Phong lập tức xông ra ngoài. Tống Thiên bật người dậy gọi Lăng Phong.
- Tiểu Lăng, đừng kích động. Bây giờ cậu qua đó, khẳng định sẽ lọt bẫy của tên Hùng trọc! Hơn nữa ở vùng này, tên Hùng trọc này nổi tiếng là ác bá. Người bình thường không thể trêu vào!
- Không được, tôi nhất định phải đi cứu anh Dương ra!
Sắc mặt Lăng Phong lạnh như băng, âm trầm nói.
- Đừng kích động, Tiểu Lăng. Tôi thấy chuyện này tốt nhất vẫn nên báo với cảnh sát đi!
Tống Thiên bất đắc dĩ nói.
- Báo cảnh sát, nếu cảnh sát quản dược, đã sớm bắt đám lưu manh ác bá này cho vào trại giam cải tạo rồi!
Ngay khi Lăng Phong đang giằng co với Tống Thiên ở cửa phòng bảo vệ, Ngô Lượng dẫn theo Tiền Hưng đi tới.
- Ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao cũng không trực hả?
Lăng Phong lạnh lùng trừng mắt nhìn Ngô Lượng một cái.
- Xảy ra chuyện gì à? Chẳng lẽ anh làm đội trưởng đội bảo vệ cũng không biết sao? Đồng nghiệp của mình bị người ngoài đánh, chẳng lẽ hai người không biết sao?
- Lăng Phong, cậu có biết mình đang nói chuyện với ai không?
Ngô Lượng đỏ mặt mắng.
- Tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu. Cậu đem ân oán cá nhân đến làm loạn cả nhà xưởng! Khi Hùng trọc dẫn người đến trong nhà xưởng tìm người, cậu trốn đến ở đâu vậy? Bản thân cậu dính phân, còn muốn những đồng nghiệp như chúng tôi lau sạch hộ cậu sao?
Lăng Phong cũng không nói gì. Hắn biết, hai người này có ý định tìm người tới gây phiền toái, đứng xem náo nhiệt! Chắc tên Hùng trọc qua đây gây sự, khiến Ngô Lượng cùng Tiền Hưng rất cao hứng. Bọn họ vẫn ước gì có người trút giận thay bọn họ trút giận mà!
- Lăng Phong, nếu cậu gây ra chuyện này, vậy không thể trách tôi, Tôi cũng không dám giấu diếm, nhất định phải báo cáo với xưởng trưởng, đến lúc đó bát cơm của cậu có thể được giữ lại hay không, vậy cũng không phải do tôi nói nữa! Cậu tự đi cầu phúc nhiều một chút đi!