Chủ nhà của tôi là mỹ nữ
Tác giả: Ngọa Nam Trai
Chương : Da mặt đủ dày
Người dịch: co_duoi_ga
Biên tập: metruyen
Suu tam :
Đội trưởng Ngô Lượng tập hợp đội bảo vệ bọn họ cũng không phải họp hành gì, mà chỉ tập trung ở sân bóng rổ của nhà xưởng. Nói là sân bóng rổ, thật ra chỉ là một mảnh đất nhỏ, với hai cột bóng rổ đã han rỉ mà thôi!
- Chuyện xảy ra ngày hôm qua rất nghiêm trọng. Xưởng trưởng Lý rất tức giận. Mấy người là nhân viên bảo vệ trị an. Mỗi tháng, xưởng trưởng Lý đã bỏ ra hơn một nghìn đồng cho mỗi người, mời mấy người về làm nhân viên bảo vệ trị an nhân viên, chứ không phải để mấy người đến gây chuyện thị phi! Cho nên, chuyện ngày hôm qua, cho dù về phương diện tình cảm tôi có thể thông cảm với mấy người. Nhưng quốc có quốc pháp, nhà xưởng có nội quy của nhà xưởng! Nếu đã phạm phải sai lầm, nhất định phải bị trừng phạt!
Ngô Lượng lạnh lùng nhìn mấy người, lớn tiếng răn dạy.
Lăng Phong tiến về phía trước một bước, nghiêng đầu, tỏ vẻ không quan tâm lắm nói.
- Được rồi, đừng nói nữa, đại đội trưởng, chuyện này là do tôi gây ra, tất nhiên là trách nhiệm của tôi!
- Tốt lắm. Fám làm dám chịu, thật sự có chút nghĩa khí giang hồ! Nhưng đánh nhau không phải là chuyện của một mình cậu. Bọn họ cũng có tham dự! Chỉ cần là động thủ đánh nhau, đều gây phiền toái cho nhà xưởng! Ai cũng biết, xưởng trưởng chúng ta vẫn cẩn thận hầu hạ trả tiền thù lao cho bọn rắn độc Hùng ca, chính là sợ Hùng ca mất hứng, sẽ mang đến phiền toái không cần thiết cho nhà xưởng! Nhưng bởi vì chuyện ngày hôm qua, hiện tại Hùng ca rất tức giận, tuyên bố muốn trả thù nhà xưởng chúng ta. Xưởng trưởng Lý và tôi vì cầu xin cho mấy người, đã nói hết lời, cho dù nguyện ý chịu bồi thường, nhưng Hùng ca cũng không đáp ứng! Hiện tại, mấy người có biết, mấy người đã trêu chọc phải đúng người không nên dây vào rồi đúng không?
Ngô Lượng rất khoa trương nói.
Loại kỹ thuật đe dọa gượng ép không có chút hàm lượng này, cũng chỉ có Tiền Hưng, kẻ chuyên nịnh bợ ở sau lưng đội trưởng Ngô Lượng sùng bái vô hạn. Sùng bái không ngờ gã có thể nói lôi nhân vật Hùng ca này ra để nói! Đương nhiên, ba vị đương sự còn lại của chúng ta giống như đang nghe kể chuyện cười nhìn hai người bọn họ với vẻ đầy khinh thường. Lăng Phong cười mà không nói. Dương Hùng cắn một điếu thuốc lá, nhìn qua vẻ mặt không chút thay đổi, nhưng trong lòng khẳng định cũng sẽ hung hăng khinh bỉ gã! Về phần Tống Thiên, vậy càng hung hăng càn quấy hơn, cười một tiếng lộ rõ vẻ khinh thường!
- Tống Thiên, nghiêm túc một chút! Với thái độ này của anh, tôi thật sự hối hận đã ở trước mặt Hùng ca nói tốt giúp anh, giúp anh cầu tình! Vì anh, ngày hôm qua tôi đã phải uống rượu nhận lỗi đến hai chai liền!
Ngô Lượng nghiêm mặt nói.
- Được rồi, đại đội trưởng Ngô, thổi một hồi là đủ rồi, không nên nói mãi không dứt như thế!
Tống Thiên trực tiếp nói.
- Anh nói vậy là có ý gì?
Ngô Lượng sầm mặt xuống nói.
- Được rồi, anh Tống. Đây vẫn là người lãnh đạo trực tiếp của chúng ta, kiềm chế một chút. Quan lớn một bậc đè chết người đấy!
Lăng Phong ngăn Tống Thiên lại, bằng không Tống Thiên thật sự chuẩn bị trở mặt cùng với tên Ngô Lượng không biết xấu hổ này.
- Tốt thôi, đại đội trưởng Ngô, ngài cứ tiếp tục!
Tống Thiên cà lơ phất phơ nói.
- Nhờ tôi cùng xưởng trưởng Lý cố gắng cầu tình, cuối cùng Hùng ca đã tính vào tôi ba phần! Hẳn là anh ta sẽ không giết chết ba người. Nhưng những chuyện khác, tôi cũng không dám đảm bảo! Dù sao lão Dương ở trước mặt mọi người đã khiến Hùng ca mất mặt, nói không chừng anh ta lại nuốt lời, sẽ trả thù mấy người một chút! Nếu anh ta thật sự trả thù, tôi cũng không có cách nào. Hùng ca là người ra sao chứ? Cho dù tôi và anh ta có chút giao tình, nhưng cũng không thể thay đổi được ý định của anh ta! Để Hùng ca bớt nóng, cũng để bảo vệ mấy người, trong nhà xưởng chúng ta quyết định, phải xử phạt mấy người một chút, cũng là cho Hùng ca một chút công đạo!
- Thối lắm! Nói nãy giờ chẳng khác nào cái gì cũng chưa nói! Đương nhiên Hùng trọc sẽ không giết chúng ta. Dù sao cũng chỉ là một đám lưu manh mà thôi. Nếu bọn họ đánh nhau khi dễ người khác, có lẽ bọn họ cũng có thể sơ xuất giết chết người! Nhưng bảo bọn họ thật sự đi giết người, nhất định là bọn họ không dám! Những lời Ngô Lượng nói từ nãy đến giờ, không phải là chỉ là một cái rắm thôi sao. Cái gì cũng chưa nói, chỉ ra sức dát vàng lên mặt mình!
Tống Thiên nhỏ giọng thì thầm nói với Lăng Phong.
- Tống Thiên, Lăng Phong!
Thấy hai người kia không ngờ ở trước mặt mình còn không thèm để ý tới quyền uy của mình, ngang nhiên châu đầu ghé tai. Ngô Lượng giống như đã bị sỉ nhục không gì sánh bằng, hét lớn một tiếng.
- Lại có chuyện gì vậy?
Tống Thiên nghiêng đầu, lười biếng nói.
- Vô tổ chức, vô kỷ luật! Mấy người cứ như vậy, tôi khai trừ mấy người cũng không cảm thấy có gì là quá đáng!
- Biết rồi. Tất nhiên đại đội trưởng Ngô có quyền lực này mà, không phải sao? Nhưng, đại đội trưởng Ngô không đến mức nỡ khai trừ chúng tôi chứ? Hiện tại, đội bảo vệ này cũng chỉ có mấy người. Cũng không có mấy người để ý tới tới đồng lương còm một nghìn đồng mỗi tháng này. Nếu ngài khai trừ chúng tôi rồi, vậy ai tới giúp ngài tiếp tục mê luyến chức quyền chứ hả?
Tống Thiên trêu chọc nói.
- Thật là buồn cười! Tôi nhất định phải sửa tật lười nhác của mấy người một chút mới được! Hôm nay, tôi sẽ rèn luyện thân thủ cho mấy người. Làm một nhân viên bảo vệ trị an, không có chút thân thủ, dựa vào cái gì để mặc bộ đồng phục này, dựa vào cái gì mỗi lần không có việc gì lại có thể cầm được tiền lương?
Rốt cục Ngô Lượng đã nói ra mục đích thật sự của gã.
- Vậy đại đội trưởng Ngô chuẩn bị phương pháp rèn luyện thế nào vậy?
Dương Hùng không chút để ý hỏi.
- Đương nhiên là đối kháng! Tuy nhiên thân thủ của lão Dương coi như đạt tiêu chuẩn. Anh không cần phải huấn luyện. Nhiệm vụ của anh chính là phụ trách huấn luyện bọn họ! Nhớ kỹ, khi đối kháng, không cần quá lưu tình. Anh lưu tình với bọn họ, chính là không có trách nhiệm đối với bọn họ, không có trách nhiệm đối trong nhà máy, không có trách nhiệm đối với tiền lương hàng tháng anh đã nhận được!
- Được rồi, thân thủ của lão Dương tôi đã đạt tiêu chuẩn, cũng có thể làm huấn luyện viên. Khẳng định đại đội trưởng Ngô cũng cần huấn luyện viên. Vậy anh có muốn tôi giúp anh huấn luyện một chút trước hay không?
- Cái này thì không cần, Ngô Lượng tôi tự nhận, với thân thủ của tôi, việc tự bảo vệ mình hẳn là không thành vấn đề!!
Ngô Lượng vội vàng nói. Tuy rằng miệng gã vẫn khoe khoang Dương Hùng không phải là đối thủ của gã. Trong đội bảo vệ, thân thủ của Ngô Lượng gã là đứng đầu. Nhưng nói như vậy cũng chỉ có thể lừa gạt Tiền Hưng một chút. Nếu muốn gã thật sự phân thắng bại với Dương Hùng, gã không dám chắc chắn!
- Tốt lắm a, nếu đội trưởng Ngô tự tin như vậy, cũng xem như nể mặt ta, hay xem như Dương Hùng tôi cậy già lên mặt! Như vậy đi, nếu Tiền Hưng là cái đuôi của đội trưởng Ngô anh. Tất nhiên tôi cũng muốn bán cho đội trưởng Ngô chút mặt mũi. Tôi sẽ làm người đầu tiên chăm sóc cấp dưới của anh một chút. Anh nói có đúng không?
Dương Hùng cười gian nói.
- Hả? Cái gì? Đội trưởng, không cần đâu!
Vừa nghe Dương Hùng nói như vậy, Tiền Hưng sợ tới mức chân cũng mềm nhũn, vội vàng quay đầu nhìn Ngô Lượng với ánh mắt cầu xin.
- Cái này, được rồi!
Mặc dù Ngô Lượng có chút khó xử, dù sao đánh chó phải ngó mặt chủ. Dương Hùng chơi như vậy rõ ràng chính là thị uy về phía mình, nhưng không có cách nào khác. Gã đã tính chuẩn bị khi dễ hai tên khốn kiếp Lăng Phong, Tống Thiên một chút vì họ đã không thèm để ý quyền uy đội trưởng của mình. Ai ngờ lại vô duyên vô cớ bị Dương Hùng phản công lại như vậy. Vì thế gã đành phải đồng ý, đồng thời âm thầm hạ quyết tâm, đợi tới lúc mình hung hăng chiêu đãi hai vị Lăng Phong Tống Thiên một chút, xem như là trút giận cho đàn em của mình Tiền Hưng.
- Đội trưởng!
Tiền Hưng gần như cầu xin nhìn Ngô Lượng.
- Nghe theo mệnh lệnh! Nếu là huấn luyện, vậy tất cả thành viên của đội bảo vệ đều phải tham gia. Chỉ cần các cậu có thể đánh bại huấn luyện viên của mình, vậy là các cậu đã có đủ tư cách.
Ngô Lượng cười lạnh.
- Tiền Hưng bước ra khỏi hàng!
- Dạ!
Tiền Hưng thực không cam lòng, không muốn đi ra.
Mặt Dương Hùng không chút thay đổi, hoạt động chân tay một chút, đốt một điếu thuốc lá, nhìn Tiền Hưng, nheo mắt vẫy tay, nói.
- Cho cậu một cơ hội hành động trước để kiềm chế đối phương!
Tất nhiên Tiền Hưng không khách khí. Y nắm chặt nắm tay, nhe răng trợn mắt vọt về phía Dương Hùng, hi vọng ông trời mở mắt, để một quyền của y đánh trúng Dương Hùng!
Hi vọng chính là tốt đẹp, nhưng sự thật cũng tương đối tàn khốc!
Khi một quyền của Tiền Hưng chuẩn bị đập tới mặt Dương Hùng, đột nhiên Dương Hùng uốn thân trên, lấy toàn bộ cánh tay làm vũ khí công kích, lập tức đánh xuống ngực Tiền Hưng, khiến Tiền Hưng ngã xuống đất, gian nan ho khan vài tiếng, vẻ mặt đau đớn, muốn đi nhưng sợ không dám đứng dậy!
- Với thân thủ như vậy, còn làm nhân viên bảo vệ trị an sao? Thật sự là không biết tên khốn kiếp mắt bị mù nào đã mở cửa sau cho cậu? Nên làm gì thì làm nhanh đi, đỡ phải đứng ở đó khiến cho người ta chú ý!
Dương Hùng sỉ nhục chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Đối diện với lời sỉ nhục chỉ cây dâu mà mắng cây hòe của Dương Hùng, Ngô Lượng tức giận đến mức mặt cũng đen cả lại. Nhưng chỉ có thể im lặng cố nén giận. Trong lòng gã thề, đợi cho tới lượt mình, mình nhất định phải đòi lại gấp bội trên người đám người Lăng Phong. Nếu mày dám sỉ nhục đàn em của tao như vậy, thì đừng trách tao không nể tình khiến đàn em của mày phải vào bệnh viện!
Ngô Lượng nhận định, Lăng Phong chính là đàn em của Dương Hùng. Thấy thân thủ của Dương Hùng không tệ, nên hắn mới đi theo anh ta, không để một đội trưởng như gã vào mắt?
- Còn có thể đứng lên không?
Tống Thiên cười tủm tỉm ngồi xổm trước mặt Tiền Hưng, bộ dáng có vẻ hứng thú khi nhìn y đau đớn.
- Ai nha, anh Dương à. Sao anh có thể xuống tay nặng như vậy chứ? Hẳn là phải dành thời gian cho người sắp sửa làm phó đội trưởng chơi vui vẻ chứ. Tốt xấu gì cũng để cho người ta chút mặt mũi, để y đánh thêm mấy hiệp nữa, như vậy mới có thể để phó đội trưởng tương lai không biết xấu hổ của chúng ta còn tiếp tục lăn lộ trong nhà xưởng chứ!
Lăng Phong nhân cơ hội nói mát.