Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau Nghiêm Trì bị một trận điện thoại liên tục gọi tới làm tỉnh giấc.
"Alô." Nghiêm Trì nằm trên giường hai mắt còn chưa mở, tay quẹt quẹt hai lần trên điện thoại, chấp nhận cuộc gọi, giọng nói khàn khàn còn ngái ngủ.
"Anh Nghiêm, anh Phí hỏi anh hôm nay có rảnh tới uống rượu không?" Một giọng nói trong trẻo vang lên từ đầu dây bên kia.
"Chỗ nào?" Nghiêm Trì nhíu mày, ngày hôm qua mới uống rượu cùng với sư phụ và mấy người sửa chữa trong tiệm, rượu có hơi mạnh, đến giờ vẫn chưa hết khó chịu.
"Kế bên đại học Thành có một quán thịt nướng, là quán mới mở của anh Phí đó."
Nghiêm Trì run run mí mắt: "Sao khai trương tới tận đó vậy."
Một giọng nói hùng hồn khác vang lên từ bên kia đầu dây: "Cái tên nhóc này, ở gần trường đại học có nhiều người, anh không mở ở đây, thì mở ở xó nào để ngồi uống gió Tây Bắc à?"
Nghiêm Trì thấp giọng cười cười, giọng nói trầm ổn truyền qua điện thoại, không hiểu sao lại khiến người ta đau lòng.
"Mày đừng cười nữa, hôm nay anh khai trương, mày có định qua đây chúc mừng không." Đầu dây bên kia có hơi ồn ào, làm cho giọng nói hào sảng này nổi bật lạ thường.
Nghiêm Trì nhịn lại khó chịu trong người, nói: "Qua chứ."
"Nói trước là không say không về, mày có làm được không?" Phí Dương nghi ngờ hỏi.
"Được thôi, tại sao không, vừa lúc có được mấy ngày nghỉ, uống đến sáng cũng được." Nghiêm Trì trở mình, nói đùa một câu.
"Vậy tính xong rồi nha, đêm nay ai về trước thì người đó là đồ hèn nhát." Phí Dương làm bộ đe dọa vài câu rồi cúp máy.
Nghiêm Trì nghe thấy những âm thanh nhốn nháo ở đầu bên kia, lúc này cũng chịu mở mắt to để nhìn thời gian trên điện thoại.
Bây giờ là mười giờ rưỡi sáng.
Bụng lại cảm thấy khó chịu, đầu óc cũng choáng váng, hắn lấy ngón cái ấn ấn vào huyệt thái dương, khó khăn đi ra phòng khách rót một ly nước ấm, mặc kệ nó có nóng quá hay không, hắn vẫn tu một hơi hết sạch.
Nghĩ tới buổi tối vẫn còn phải đi chiến, sau khi uống nước xong, hắn đặt cốc xuống, rồi quay về phòng tiếp tục ngủ.
Lúc tỉnh lại lần nữa đã là năm giờ chiều, húp qua loa bát mì cho no bụng, khoác đại một chiếc áo khoác da, mang giày vào, đóng sầm cửa rồi đi ra ngoài.
Kế bên đại học Thành có một con hẻm nhỏ, mọi ngõ ngách đều toàn là đồ ăn nên được gọi là phố ăn vặt.
Cả con phố nhỏ này đông nghịt người, cá rồng đủ loại, còn ngập mùi pháo hoa.
Phí Dương trước nay đều là người như vậy, không quá ăn chơi nhưng cũng không có chí cầu tiến, thông qua họ hàng mà cưới được một người vợ, hai người cứ vậy mà bình đạm sinh hoạt.
Ai ngờ vợ gã nhân lúc gã không có nhà mà ngoại tình.
Gã ta khi đó tuổi trẻ bồng bột, làm sao có thể chịu nổi sự sỉ nhục này.
Thế là trong cơn tức giận, gã đã đánh cái tên gian phu kia, còn vô tình đẩy anh ta ngã xuống lầu.
Người đã chết.
Không có tiền bồi thường, nên gã phải ngồi tù.
Sau khi ra tù, cha mẹ và người thân cũng không muốn tiếp xúc nhiều với kẻ đã từng phạm tội giết người như gã.
Mà gã ta là kiểu người nếu không làm thì ăn chơi nhàn rỗi, còn đã ra sức làm, thì phải làm đến cùng.
Thế là thoắt cái đã trở thành một ông chủ quán.
Trước đây luật pháp và an ninh còn khá tệ nên gã dựa vào nghề đánh nhau bảo kê để thu phí kiếm sống.
Còn bây giờ an ninh trật tự tốt quá, tuổi tác của gã cũng lớn không thể nhanh nhẹn như xưa được, nên mới tự mình mở ra một quán bán thịt nướng.
Những người xung quanh cũng sẵn sàng giúp đỡ công việc kinh doanh của gã, cũng vì gã là người có nghĩa khí, một khi thu phí bảo kê sẽ bảo vệ cho họ đến cùng.
Và dù không có phí bảo kê, các đàn em dưới trướng cũng nguyện nghe lời gã nói.
Lúc Nghiêm Trì đến, quán thịt nướng đang rất bận rộn, ngay trước cửa hàng chật ních người đứng, đến cả mấy cái bàn nhỏ bày trước cửa cũng không còn chỗ nào dư.
Nghiêm Trì cầm theo hai điếu thuốc, đi đến trước mặt Phi Dương đầy mồ hôi đang nướng thịt, lười nhác nói: "Kinh doanh bùng nổ luôn nha."
"Cái thằng nhóc này," Nghe thấy giọng nói thiếu đánh của Nghiêm Trì, Phí Dương ngẩng đầu lên cười nói, "Nói chuyện với anh kiểu đó cũng chỉ có một mình mày, đổi lại là người khác cũng không biết đang chôn ở đâu."
Nghiêm Trì liếc mắt nhìn gã, ném hai điếu thuốc cho gã: "Muốn yêu không?"
Phí Dương chụp lấy, nhìn thấy rõ nhãn hiệu của điếu thuốc, cười rất vui vẻ: "Đây là điếu thuốc tốt, mày cũng không biết nặng nhẹ, lỡ mà ném vào than thì hư hết."
Ngoài miệng thì nói vậy, chứ trên mặt không hề có ý trách cứ gì Nghiêm Trì, gã còn vẫy tay gọi một nhân viên phục vụ tới: "Tiểu Trương, đi lấy một cái bàn dọn ra đây."
Nghiêm Trì đảo mắt nhìn xung quanh những bàn nhỏ chật kín người, nhẹ giọng hỏi: "Những người khác đâu rồi anh?"
Phí Dương liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường: "Chưa có tan làm, mày đừng có tưởng ai cũng được nghỉ phép hôm nay giống như mày."
Nghiêm Trì gật đầu, suýt nữa thì quên mất hôm nay là thứ năm.
Công việc hắn mới tìm là làm thêm cho một tiệm sửa xe, mỗi tháng chỉ nghỉ được bốn ngày, thời gian do hắn tự chọn, giờ vẫn chưa đến cuối tháng, nên hắn mới có thể xin nghỉ phép.
"Để bồi bổ cho hai quả thận rồi uống." Những người khác chưa tới, Phí Dương cũng không muốn Nghiêm Trì đợi lâu, thế là nhanh tay lấy từ tủ đông ra một đĩa thận heo xiên.
Nghiêm Trì liếc nhìn, cười cong mắt, kết hợp với gương mặt sắc cạnh của hắn, buông ra những khinh bỉ: "Xem thường ai vậy chứ?"
Phi Dương nhìn khuôn mặt còn trẻ của Nghiêm Trì rồi đảo mắt nhìn xuống cái eo săn chắc của hắn, cười nói: "Đúng thật ha, nhưng còn trẻ mà bổ thêm tí, thì chuyện kia còn lợi hại hơn ấy."
"Để anh nướng cho mày ít thịt dê, buổi chiều còn nướng thêm cho mày ít thịt ba chỉ nữa." Phí Dương vừa nói vừa bận rộn bày dọn đồ ăn, rõ ràng là muốn tự mình ra trận.
Nghiêm Trì biết tay nghề của gã rất tốt, nên cũng không từ chối, hắn đi tới cái bàn vừa dọn ra, ngồi xuống yên lặng chờ đợi.
Còn chưa tới giờ tan làm, mà trong quán đã bán buôn tốt như vậy, đợi đến khi tới giờ tan ra chắc sẽ còn đông người hơn.
Vị trí của chỗ này rất có lợi thế, đối diện bên đường là cổng trường đại học Thành, nên có đông đúc người qua lại.
Nghiêm Trì ngồi một mình trong góc, bật lửa trong tay cứ đốt lửa lên rồi đợi tắt, trên bàn bày biện những xiên thịt dê và thịt ba chỉ cũng không hề động đến.
Nhưng cũng bởi vậy mà thu hút không ít ánh mắt.
Chủ yếu là do hắn quá đẹp, khuôn mặt góc cạnh, mặt mày sắc sảo, cộng thêm một cây đồ quần jean đen và áo khoác da, lại ngồi phì phèo điếu thuốc, còn bày ra dáng vẻ người sống đừng dại chọc.
Nhưng vì quá đẹp trai nên khiến người khác không nhịn nổi mà liếc mắt thêm vài lần.
"Nghiêm Trì, đến sớm vậy."
Nghiêm Trì ngồi đợi không bao lâu, đã có vài người cao ốm béo lùn, tuổi tác cũng chênh chênh đi tới bàn hắn.
"Được nghỉ phép, ở nhà nằm một ngày rồi nên ra đây cho tỉnh táo tinh thần." Nghiêm Trì nhấm nháp điếu thuốc cuối ở trên môi, rồi quăng xuống đất nghiền nó, vẻ mặt bình tĩnh nói.
Mấy người đó nhìn vào chai rượu còn chưa đụng tới ở trên bàn, thấy buồn cười hỏi: "Sao còn chưa uống vậy."
Nghiêm Trì nhướng mày: "Ngồi uống một mình chán lắm."
"Ôi thật là." Mấy người đó cười phụ họa, vào trong quán lấy thêm mấy cái ghế ra, ngồi xung quang Nghiêm Trì, cầm lấy xiên thịt đã nguội trên bàn bỏ vào miệng.
"Ăn cái này nhiều cũng chán." Một người đàn ông gầy tuổi trung niên vừa ăn một que xiên thịt dê, lắc đầu la lớn với chủ quán: "Lão Phí, lấy một đĩa thận heo ra đi, nếu không có thận heo thì pín dê, còn không có pín dê thì cho miếng rau hẹ cũng được."
Phí Dương cười mắng một câu: "Đúng là không thiếu mặt ông mà."
"Mới vào đã hung dữ vậy rồi, lão Phùng vậy là không được nha." Vừa vào ông đã la to lên, làm cho mấy người xung quanh cũng buồn miệng trêu chọc ông.
"Thôi thôi thôi, đàn ông không nói không được." Lão Phùng xua xua tay, không biết xấu hổ còn nói thêm, "Tôi cũng suy nghĩ cho hạnh phúc của bà nhà thôi, mấy người thì biết cái gì."
"Làm như ở đây chưa ai có vợ vậy cà." Nghe ông nói thế, mấy người xung quanh cũng không chịu nhịn mà phản bác lại.
Lão Phùng trợn mắt: "Tiểu Hồng vợ tôi đang ở tiệm cắt tóc cuối phố đó."
Thấy đề tài của họ ngày càng đi xa, Nghiêm Trì đành cầm chai rượu lên, đổ cho mỗi người một ly, nói: "Chúng ta mỗi người một ly, ra để uống rượu, chứ nói nhảm gì nhiều vậy."
"Uống uống uống." Có rượu có đồ ăn cũng rất nhanh chặn miệng họ lại.
Không lâu sau đó, Phí Dương cũng tham gia với mấy người họ, cùng nhau uống rượu sau khi gã hết bận bịu.
Lần này không ai nói về mấy chuyện xàm nữa, mà họ tâm sự, nhớ lại chuyện quá khứ.
"Tôi còn nhớ thằng Nghiêm Trì này, mới có bao nhiêu tuổi đâu, còn chưa cao ngang vai tôi, vậy mà dám cầm gậy đứng chắn trước mặt tôi.
Cái thằng nhóc này lúc đó làm tôi cũng thấy sợ." Phí Dương uống vài hớp đã không nhịn được nhớ lại chuyện xưa, "Lúc đó tôi còn nghĩ, mong thằng nhỏ mới lớn này đừng bị người ta đánh cho chết, nhưng ai ngờ thằng này nhìn nhỏ con, mà sức của nó cũng mạnh gớm."
Nghiêm Trì đen mặt nhìn Phí Dương: "Chuyện đã qua rồi, anh còn nhắc lại làm gì."
"Ừ, đã qua rồi, mỗi ngày về sau đều là ngày tốt." Phí Dương gật đầu, rồi nốc nhiều rượu hơn.
Hôm nay bụng dạ Nghiêm Trì cảm thấy không thoải mái, đồ ăn chỉ ăn được mấy miếng, chỉ có ngồi đổ rượu uống không.
"Uống ít thôi." Phí Dương thấy tư thế ngồi của hắn không đúng, nên khuyên ngăn.
Mà khuyên rồi lại không nhịn được trách móc: "Nghiêm Trì, mày cũng già cái đầu rồi, nên lập gia đình đi, mày không còn giống như thằng nhóc láo xược ngày đó đi theo tụi anh nữa, mày vẫn còn trẻ."
Nghiêm Trì nghe vậy sốt ruột cau mày, nhưng không cãi lại.
Thời còn trẻ, Phí Dương cũng vì từ này mà xảy ra chuyện, nên không thích nhắc đến hai chữ "gia đình", nếu người khác nhắc chuyện này với gã, gã chắc chắn sẽ trở mặt.
Nhưng giờ đây tự nguyện chủ động nói ra, cũng là vì quan tâm tới Nghiêm Trì, muốn hắn sống tốt hơn.
"Mày nhìn lão Phùng kìa." Phí Dương nói một hồi thì nhìn sang lão Phùng.
Vừa lúc đang nói đến ông, thì vợ ông cũng đến để đưa ông về nhà.
"Đấy mày xem, có người biết thương biết yêu, thật là tốt." Phí Dương nhìn vợ lão Phùng run người dìu ông đi, trong mắt bỗng hiện lên một tia hâm mộ xen lẫn cô đơn, "Nếu không, mày có say cũng không ai đưa mày về, anh già rồi không khiêng mày nổi đâu, nhìn cái đám người ngủ không biết trời trăng này đi, còn sức đâu lo cho mày nữa."
"Nếu thích thì anh tìm đi," Nghiêm Trì nghe đến nỗi mất hết kiên nhẫn, hắn cầm xiên que còn hai miếng, vừa lúc tinh mắt tia thấy một bóng người trắng bước ra từ cổng trường đại học, môi mỏng cong lên, "Ai nói em không có người đưa về chứ."
Trước khi Phí Dương kịp hoàn hồn, Nghiêm Trì đã gọi cái người đứng bên kia đường, "Chủ nhà ơi."
Tô Ngộ mới vừa làm xong dự án ở trường, đang đi về nhà thì nghe thấy giọng nói quen thuộc, vừa quay đầu đã thấy Nghiêm Trì ở bên kia đường nhìn anh cười xán lạn, thế là anh đành băng qua bên đây.
Nghiêm Trì chờ anh đến gần, thì đứng dậy, đặt tay lên vai anh, nửa người đều dựa vào người anh, cợt nhả hỏi: "Cậu có phiền đưa tên khách thuê này về nhà giúp không."
Mùi rượu nồng nặc hòa cùng mùi khói phả vào cổ Tô Ngộ, Tô Ngộ im lặng nhíu mày, dường như đang cân nhắc gì đó, cuối cùng chậm chạp gật đầu, lạnh giọng nói: "Không phiền, tiền thuê nhà tăng gấp đôi thôi."
____
Editor có lời mún lói: Ngay chỗ Nghiêm Trì hỏi anh Phí: "Muốn yêu hay không"
Thì Yêu là tên hiệu thuốc lá nho:
Nó có tên là Blue Love:vv
Đó cũng là lý do vì saoo bìa truyện có điếu thuốc xanh:
Mn có thấy bìa đẹp hong, đẹp cho xin cái cmt đi nèo:.