Hắn đến
Hắn đã đến!
Hắn xuất hiện trước mặt, vẫn bảo vệ nàng như trước đây
Ánh trăng rọi vào mặt hắn, để lộ vẻ mặt thân thuộc mà lại xa lạ
Khóe mắt nong nóng, là thứ gì đang chảy ra? Dịch Bắc Bắc cứ nhìn chằm chằm Bạch Huyền, nhìn không biết chán . Thì ra khi gặp lại, nàng mới biết mình nhớ hắn nhiều cỡ nào, sâu cỡ nào
Hắn lại tựa hồ như không thấy nước mắt của nàng, khuôn mặt vẫn lạnh như băng, dưới ánh trăng, mang theo một vẻ thần bí không cách nào diễn tả được
“Người ngươi kêu cứu là ta đi” Giọng nói cao ngạo mà lạnh lùng phá vỡ không gian tĩnh lặng
Hắn, chẳng quả chỉ ngắn ngủi nói một câu, cũng đủ khiến tim nàng rung động một cái
Nước mắt từng giọt từng giọt trượt qua mặt, rơi xuống đất
Rất chát!
Rất đằng!
“Bạch……….” Nàng hu hu khóc lên
“Thật nhếch nhác” Hắn chế nhạo, cười một tiếng, rồi ngồi xổm xuống, cởi áo khoác của mình khoác lên người nàng
Dịch Bắc Bắc nắm lấy cổ tấm áo, cái áo khoác này có mùi của hắn, đó là một loại mùi vị ấm áp mà an toàn
Bạch Huyền đứng dậy, nhìn Dịch Bắc Bắc một lần rồi xoay người đi, hai tay đút ở túi quần, từ từ đi ra phía đầu hẻm
Không ! Không được! Không thể đi như vậy!
Dịch Bắc Bắc thầm cuống cuồng hô trong lòng. Cổ họng thật đau, lúc nãy nàng dùng sức hét lớn đã khiến cho cổ họng hiện tại của nàng nóng bừng bừng
Nhưng mà…………… Nàng không muốn hắn cứ như vậy rời bỏ thế giới của nàng!
Nàng không muốn phải mất hắn lần nữa!
“Đừng……….đừng đi!” Dùng hết sức, nàng khàn khàn kêu lên
Bước chân dừng lại, nhưng hắn ko quay đầu “Ngươi gọi ta, ta đến, ngươi gặp nguy hiểm, cần ta cứu, ta cũng đã cứu, nếu ở lại có còn ý nghĩa sao?”
Có! Có! Vẫn còn ý nghĩa!
Hắn có biết, nàng có rất nhiều điều muốn nói với hắn không?!
Hắn có biết, nàng nhớ hắn nhiều cỡ nào không?!
“Đừng đi…………đừng đi……….không được đi!” Nàng lầm bầm, nước mắt như từng hạt trân châu nặng nề rơi xuống dù nàng vẫn cố gắng kềm lại
Bước chân hắn vẫn như cũ không chịu dừng lại, từng bước , từng bước rời xa nàng
Bóng lưng của hắn, càng lúc càng nhỏ dần trong mắt nàng
Nàng muốn giữ chân hắn!
Muốn đem tâm ý thật lòng của nàng nói cho hắn biết
Khó khăn đứng dậy, Dịch Bắc Bắc lau đi nước mắt, hít sâu một hơi “Bạch Huyên, tôi dùng thân phận chủ nhân ra lệnh cho anh, không được đi về phía trước nữa!”
Cho dù giọng nói đã khàn đặc, nhưng nàng biết, hắn nhất định có thể nghe được
Quả nhiên, một lần nữa hắn đã dừng bước, rốt cuộc cũng quay đầu lại nhìn nàng “Muốn lấy thân phận chủ nhân ra lệnh cho ta sao? Thật buồn cười, chẳng lẽ đến bây giờ , ngươi vẫn cho rằng, dùng thân phận loài người thì có thể ra lệnh cho Tứ Thần sao?”
“Nếu anh thân là Tứ Thần, vậy thì tại sao vẫn muốn tìm con người để làm chủ nhân của mình?” Nàng lớn tiếng hỏi ngược
“Đây chẳng qua là bởi vì quá nhàm chán mới làm thôi”
“Anh nói dối, vì anh muốn có được tình yêu thuần khiết, không phải sao?”
Lời của nàng khiến hắn trầm mặc, ánh mắt của nàng làm hắn mất đi tự tin . Khát vọng muốn được yêu của hắn cuối cùng chẳng qua chỉ là một trò lường gạt của loài người
Bạch Huyền nhìn chằm chằm Dịch Bắc Bắc, ngón tay từng chút từng chút một co chặc , tựa như đang ra sức kềm chế mình “Đúng là ta muốn có được tình yêu thuần khiết, nhưng ngươi có thể giao nó cho ta sao?”
Nàng mấp máy môi, lại thấy hắn đã quay người lại
“Nếu như không cho được, ko giết ngươi đối với ta mà nói, đã rất nhân từ” Giọng nói lạnh như băng, từng chữ từng câu vang vọng khắp bầu trời đêm lạnh lẽo
Bước chân ko tiếng động, từng chút từng chút một rời xa nàng tựa hồ như hắn cũng từng chút từng chút một rời khỏi cuộc đời nàng
“Không!” Nàng khàn giọng hét lớn, đuổi theo bóng lưng của hắn
Phải bắt được hắn! Nàng phải bắt được hắn! Nàng không muốn hắn cứ thế này biến mất khỏi thế giới của mình!
Gần, càng lúc càng gần!
Nếu như hắn có là gió, nàng vẫn muốn giữ hắn ________ trong tay
Sạt!
Ngón tay của nàng rốt cuộc cũng nắm lấy được một góc áo của hắn, tay nàng nắm rất chặc, móng tay cơ hồ muốn xuyên qua cả vải vóc
“Tôi cho được, cho nên…..đừng đi” Dịch Bắc Bắc cúi thấp đầu, chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm lấy vạt áo hắn
Cơ thể Bạch Huyền đột ngột chấn động, lời nói của nàng, tựa như một viên đá, khuấy động cõi lòng hắn thành từng đợt sóng lớn
Thân thể hắn trở nên cứng ngắc
Nàng từng bước từng bước đến gần, cho đến khi chân của nàng song song với mũi chân hắn
“Tình yêu anh muốn, tôi có thể cho được” Dịch Bắc Bắc khụt khịt mũi nói “Nếu như anh muốn nó, tôi nhất định có thể cho anh!”
Hắn quay đầu lại nhìn nàng rồi chuyển mắt đi chỗ khác “Rốt cuộc ngươi có biết mình đang nói cái gì hay không?”
“Tôi biết!” Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn
“Ngươi định lừa ta một nữa sao?” Gió thổi nhè nhẹ lay động tóc nâu
Dịch Bắc Bắc khẽ cắn răng, dùng ánh mắt kiên định nhất nhìn Bạch Huyền “Tôi thích Bạch Huyền, rất thích, thích đến mức tim cũng rung động, thích đến mức không muốn rời xa hắn. Đây có phải là tình yêu không? Tôi không biết , vì tôi chưa bao giờ biết đến như thế nào là yêu, nếu như đây là tình yêu thì tôi vẫn sẽ chấp nhận nó, tôi sẽ dần dần tìm hiểu về nó”
Giọng nói của nàng không lớn, nhưng lại tựa như một quả chuông đánh vào màng nhĩ của hắn
Dịch Bắc Bắc tiếp tục nói “Nếu như anh hỏi tôi, đây có phải là tình yêu thuần khiết nhất không? thì tôi chỉ có thể nói cho anh biết, tôi yêu anh, đối với tôi mà nói đã là thứ tình yêu thuần khiết nhất rồi!”
“Ngươi………. yêu ta?” Tròng mắt hắn rốt cuộc cũng giật giật, cảm giác co cứng toàn thân dần dần biến mất
“Phải”
“Cho dù ngươi thấy nguyên hình của ta, ngươi vẫn như cũ yêu ta?”
“Nguyên hình của anh có làm tôi bị thương không?”
“Không”
“Vậy tại sao tôi không thể yêu?”
Tất cả mọi khuất mắt trong lòng hắn, tựa hồ như cũng theo lời của nàng mà giải thoát . Đây là ___________ chủ nhân mà hắn đã lựa chọn, chỉ dựa vào ánh nhìn kia, trong nháy mắt, hắn đã lựa chọn nàng làm chủ nhân của mình
Tay Bạch Huyền dần dần nâng lên, mỗi động tác đều giống như một đoạn phim đang quay chậm . Hắn từ từ kéo nàng vào ngực mình, rất chậm ….. rất chậm, như hắn muốn dùng cả đời để có thể ôm nàng thật tốt, thật tốt thì mới có thể chắc chắn rằng, nàng đã tựa vào ngực hắn (Rin: rốt cuộc hai bạn này cũng làm hòa rồi hix chấm chấm nước mắt )
“Lần này, là ngươi tự mình hứa hẹn với ta, tương lai cho dù ngươi có đổi ý, cho dù ngươi có khóc lóc muốn bỏ trốn khỏi ta, ta cũng sẽ không buông tay nữa” Đầu Bạch Huyền đặt lên vai Dịch Bắc Bắc đem mặt vùi vào tóc nàng
“Ừ, tôi biết” Nàng đáp, bờ vai nàng có hơi thở nóng rực cùng chút ẩm ướt mơ hồ của hắn mà thậm chí nàng có thể cảm nhận được chút run rẩy nhẹ nhàng của hắn “Anh không được buông tay, không được buông em ra…………..”
Nàng muốn mãi mãi có thể ở bên cạnh hắn, cho dù giữa nàng và hắn có rất nhiều điểm khác biệt, cho dù giữa họ vẫn cần rất nhiều sự hòa hợp, nhưng mà, nàng không muốn ______________ hai người phải li biệt
“Bạch Huyền, nếu như anh dám buông em ra, cho dù phải đi khắp tận cùng vũ trụ, em cũng sẽ đi đến đó , tẩn anh một trận!”
Xa xa , một bóng người vội chạy đến, cho đến khi nhìn thấy được hình ảnh Dịch Bắc Bắc và Bạch Huyền ôm nhau, hắn mới dừng bước
Hình ảnh trước mắt, thật tự nhiên, lại như một đạo lý bất di bất dịch
Thao Thiết yên lặng nhìn khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Bắc Bắc lại vô cùng kiên định của nàng, người nàng yêu, rốt cuộc lại ko phải là hắn
Giá như, Bắc Bắc là chủ nhân của hắn , như vậy khi nàng gặp chuyện ko may , hắn sẽ là người cảm nhận được trước tiên
Giá như, Bắc Bắc là chủ nhân của hắn, như vậy bất kể nàng ở nơi nào, hắn cũng có thể chạy đến vô cùng nhanh
Giá như, Bắc Bắc là tình yêu của hắn, như vậy cho dù sau này nàng có mất đi hắn vẫn sẽ đối mặt với thời gian vô tận đối mặt với giấc ngủ ngàn thu mà mỉm cười
Đáng tiếc, cuối cùng, nàng lại ko thuộc về hắn
Bạch Huyền đứng thẳng người , vô tình nhìn thấy Thao Thiết, dã tính thích chiếm hữu nổi lên, hắn càng ôm Bắc Bắc chặc hơn, ánh mắt nhìn Thao Thiết tựa như đang cảnh cáo
Thao Thiết cười khổ một cái, ánh mắt vẫn như cũ quyến luyến nhìn Bắc Bắc
“Bạch Huyền, anh đừng ôm em chặc như vậy, cả người rất đau” Dịch Bắc Bắc ko thoải mái vùng vẫy một chút, ánh mắt chợt thấy Thao Thiết ở cách đó không xa “A, sao anh lại đến đây?”
“Biết ngươi gặp nguy hiểm, cho nên mới tới, có điều…………….” Ánh mắt Thao Thiết nhìn lướt qua ba người nằm sóng soài dưới đất “Hình như vấn đề đã được giải quyết”
“nhưng mà tôi vẫn phải cảm ơn anh” Dịch Bắc Bắc muốn đi đến gần Thao Thiết nói tiếng cảm ơn, lại bị Bạch Huyền kéo lại
“Cô ấy là của ta!” Bạch Huyền nhìn chằm chằm Thao Thiết nói
“Ta biết” Hẵn rũ mắt, mái tóc đen thật dài, chẳng biết khi nào đã xỏa ra . Tóc của hắn luôn luôn được cột lên rất gọn gàn, chỉ có hôm này, vì lo tìm kiếm nàng mà ra sức chạy đến nỗi tóc cũng bung ra
Dịch Bắc Bắc trợn mắt , Bạch Huyền hiện tại, thật giống như một đứa trẻ bảo vệ món đồ chơi của mình. Ách……………. nàng có thể hiểu phản ứng của hắn là ghen không?
Nhìn Thao Thiết, trong đầu nàng không khỏi nghĩ đến mấy ngày gần đây, trong lúc nàng đau khổ nhất hắn luôn là kẻ xuất hiện đúng lúc, ở bên cạnh nàng , hắn rất ít nói chuyện, nhưng đều là vì muốn để cho nàng trút đi tâm tình
Nhưng mà, tình yêu của nàng, chỉ có một, ko còn phần nào dư thừa cho hắn
Thật sâu nhìn Thao Thiết, Dịch Bắc Bắc khó khăn thoát khỏi vòng ôm của Bạch Huyền, đi lên mấy bước
“Thật xin lỗi, Thao Thiết” Nàng vô hạn áy náy nói, đối với hắn , nàng không thể cho hắn tình yêu, nên chỉ có thể nói ra những lời này
“Huyễn Minh” Hắn nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói trầm xuống, tựa như những lời oan thán của gió đêm
Bạch Huyền hơi nheo mắt lại, quan sát Thao Thiết
“Cái gì?” Dịch Bắc Bắc khó hiểu
“Huyễn Minh là tên của ta, ta hi vọng ít nhất ngươi có thể kêu tên ta một lần”
Tên sao? Tên của Thao Thiết……… Dịch Bắc Bắc chỉ cảm thấy trái tim bị co rút một cái. Nàng biết, bình thường “thần thú” sẽ ko chủ động nói rõ tên họ của mình cho người khác biết, ngoại trừ chủ nhân của họ, mà những người khác , cho dù biết tên của họ cũng tuyệt đối không phải là từ miệng của họ mà biết được
Cho dù hiện tại hắn vẫn đứng vững, cho dù khóe miệng của hắn vẫn treo móc nụ cười nhàn nhạt, nhưng tại sao nàng lại cảm nhận được bi thương? Thậm chí còn có thể cảm thấy hắn rất đau lòng “Huyễn Minh……………” Nàng kêu lên, đây là tên của hắn, là cái tên độc nhất vô nhị trong vũ trụ của Thao Thiết
Nếu cảm tình quá nhiều, sẽ không thể kềm lòng được . Nước mắt, chính là từ một phần của loại tình cảm này tuôn trào ra ngoài
Thao Thiết hơi cúi người xuống, dưới cái nhìn chằm chằm của Bạch Huyền, ngón tay hắn nhẹ nhàng gạt đi nước mắt trên mặt Bắc Bắc “Cho đến nay, ngươi đều vì Bạch Huyền mà khóc, nhưng có mỗi lần này, ngươi lại vì ta, vì Huyễn Minh mà khóc”
Cho dù, từ trước đến giờ nàng chưa từng hứa hẹn tình cảm nào với hắn, nhưng mà…………cuối cùng nàng vẫn nợ hắn!
Nước mắt Dịch Bắc Bắc tuôn ra nhiều hơn “Thật xin lỗi…………”
Thao Thiết nói “Bắc Bắc, ít ra ngươi cũng khiến cho ta hiểu được con người ko hoàn toàn giống như ta nghĩ”
“Huyễn Minh…………” Dịch Bắc Bắc nghẹn ngào
Một giọng nữ thê lương xen vào đoạn đối thoại của họ “Anh________ anh đã nói tên của mình cho cô ta?!”
Hạ Tang Quyết ko dám tin vào những lời vừa rồi mình nghe được. “thần thú” thuộc về nàng, lại nói tên của mình cho một cô gái khác biết?! Đây là cái gì? Là truyện cười sao? Hay là một trò đùa? Thao Thiết muốn cứu Dịch Bắc Bắc, mà nàng hiển nhiên biết được Dịch Bắc Bắc ở đâu, cho nên sau khi Thao Thiết rời đi, nàng lại bấm số máy gọi cho tên côn đồ kia, nhưng gọi mãi vẫn ko có người bắt máy
Khi nàng chạy đến nơi này xem qua, lại phát hiện ba tên côn đồ này đã ngất xỉu trên mặt đất, Bạch Huyền và Thao Thiết hai người đều xuất hiện bên cạnh Bắc Bắc
Tại sao, tại sao lại như vậy?
Nhưng mà, điều khiến nàng ko thể chịu đựng được nhất chính là, hắn lại đem cái tên mà nàng biết , nói cho một cô gái khác cùng biết
Thao Thiết lạnh lùng nhìn Hạ Tang Quyết “Chuyện hôm nay ngươi làm, ngươi cho rằng ta có thể dễ dàng bỏ qua cho ngươi sao?”
Hạ Tang Quyết uất hận khẽ cắn răng “Em biết anh sẽ ko bỏ qua cho em, nhưng mà, em căn bản ko quan tâm, từ trước đến giờ, anh vẫn chưa lần nào tin em yêu anh! Nên cho dù em có yêu anh thế nào đi nữa, anh cũng sẽ ko yêu em , vậy chi bằng anh đem em nuốt sống, tựa như cách đối xử với những đời chủ nhân trước!”
“Ngươi yêu ta sao?” Thao Thiết cong khóe miệng, từng bước, từng bước đi đến Hạ Tang Quyết
“Đúng! Em đã nói qua vô số lần, em yêu anh, yêu anh! Em yêu anh nhiều năm như vậy, nhưng đến tột cùng anh vì điều gì lại ko tin em?”
"Như vậy, ngươi hãy nhìn hình dạng nguyên thủy của ta, rồi hãy nói lại lời đó!"
Gió nổi lên
Lá cùng đá vụn bị cuốn ra giữa ko trung, Thao Thiết đứng yên một chỗ, thân thể cao to của hắn cũng từ từ to ra, vẻ ngoài con người biến mất, mà thay vào đó chính là một thứ thoạt nhìn rất kinh khủng
Thứ kia có da màu nâu, có hai chân, trên chân lại có rất nhiều cái đầu, có mắt mũi, nhưng nhìn qua vô cùng xấu xí, cái miệng lớn nhe ra, bên trong có nhiều hàm răng sắc bén tựa như đao nhọn
Thao Thiết như thế này, so với sự miêu tả của thần thoại có chút bất đồng, lại có vài chỗ tương tự
Bạch Huyền đứng bất động, Dịch Bắc Bắc vẻ mặt khó tin, Thao Thiết vẫn đứng yên một chỗ, cứ như vậy mà lộ ra nguyên hình, mà Hạ Tang Quyết lại ngã ngồi trên mặt đất, sợ hãi nhìn quái vật đáng sợ kia
Nàng có nghĩ đến, nguyên hình của Thao Thiết sẽ rất xấu xí , khó tiếp nhận, cho nên hắn ko muốn để nàng xem
Nhưng mà, hắn lại dùng phương thức này đột ngột để nàng nhìn thấy, thậm chí ngay cả thời gian để nàng chuẩn bị tư tưởng cũng ko có
Nàng hét lên, theo bản năng lấy tay che thân thể lùi về sau
Thật đáng sợ, thật đáng sợ! Nàng ko muốn nhìn thấy Thao Thiết thế này
"Nói đi, nói ngươi yêu ta, nếu như ngươi nói, ta sẽ tin" Giọng nói của Thao Thiết vang lên trong tiếng thét choi tai của Hạ Tang Quyết
"Trở về hình dáng con người đi.... .... trở về hình dáng con người, tôi ko thể nói câu đó với anh trong hình dạng này, van xin anh hãy trở về hình dáng con người" Nàng nói nhanh nhưng câu cú ko mạch lạt
"Nói đi, ta chờ ngươi nói" Hắn từng bước từng bước đến gần nàng, thậm chí còn áp sát cái đầu đáng sợ của mình về phía nàng
"Ko, ko muốn.... ......" Cơ thể Hạ Tang Quyết ko ngừng run rẩy
Đôi mắt mở trừng trừng của Thao Thiết thậm chí còn lớn hơn cả khuôn mặt của Hạ Tang Quyết, khi con ngươi ấy chuyển động trước mắt nàng, Hạ Tang Quyết ko kềm chế được cảm giác ghê tởm trong lòng, điên cuồng nôn mửa
Thật ra thì hắn sớm biết kết quả là như vậy, thật ra thì hắn đã sớm hiểu, con người khi nhìn hắn có bao nhiêu cái sợ
Nhưng mà hắn vẫn muốn đánh cuộc một lần, dùng tính phóng khoáng của hắn đánh đổ
Chủ nhân của hắn, chủ nhân luôn miệng nói yêu hắn, nhưng lại bởi vì thấy được nguyên hình của hắn, mà nôn mửa đến sắc mặt tái mét . Cặp tay bình thường thích ôm hắn , giờ phút này lại ko ngừng run rẩy
Gió đêm thởi thốc qua, tựa như đang thì thầm nói, thật đúng là một câu chuyện đùa thế kỉ
Thao Thiết từ khép lại con mắt to lớn
Nguyên hình kinh khủng thế này, e rằng con người sẽ ko dám chạm vào rồi.... ...... ........
Như vậy , nếu như hắn đi còn đi cầu xin tình yêu của con người thì quả là thật nực cười.... .........
Nếu như có thể, hắn tình nguyện ko có sức mạnh cường đại, chỉ cần có được một người vui vẻ yêu nguyên hình của hắn.... .......
Có tiếng bước chân đến gần
Có hơi thở ấm áp phun lên người hắn
Có một vòng tay mảnh khảnh ôm lấy hắn, nhưng bởi vì cơ thể hắn quá khổng lồ cho nên nàng chi có thể ôm lấy một phần cơ thể
Cơ thể ấm áp đó đang dán lên thân thể hắn
Từng giọt, từng giọt nước nhỏ xuống, nhỏ xuống khuôn mặt to lớn
Đây là.... ..... nước mắt sao?
Là nước mắt của ai?
Là vòng tay của ai?
Sự ấm áp này đến từ nơi nào?
Thao Thiết từ từ mở mắt ra, kinh ngạc nhìn người ôm hắn, đang không ngừng thút thít
Là Bắc Bắc!
Người khóc vì hắn, là nàng!
"Sau này, nếu như anh để tâm tìm kiếm, thì sẽ có một ngày anh sẽ tìm ra có người ko e ngại nguyên hình của anh, tìm ra người chân chính yêu anh, tôi tin tưởng, nhất định sẽ có! Nàng nghẹn ngào nói
Một giây đó, hắn biết, hắn phải tin tưởng!
Mối quan hệ giữa Dịch Bắc Bắc và Bạch Huyền đã khôi phục trờ lại như lúc đầu đã làm cho các nữ sinh trong học viện G phải đấm ngực dậm chân, oán thán Bạch Huyền quá rộng lượng vì đã “tha thứ” cho loại con gái hoa tâm một chân đạp hai thuyền (hoa tâm: lăng nhăng)
Tin tình cảm này đã trở thành tin tức nóng sốt nhất của hội tin tức, vì Dịch Bắc Bắc và Bạch Huyền cũng đều là hội viên hội tin tức, nên Sử Huyên Âm đã hùng hồ tuyên bố rằng hội sẽ làm riêng một chuyên đề đặt tên là “Kí sự tình yêu của Bạch Huyền và Dịch Bắc Bắc” , nghe nói, tờ tập san này sau khi được in ra, đã được vô số người khen ngợi, phần lớn mọi người đều rủ nhau đi mua tuần báo
Đối với tình hình lần này, Dịch Bắc Bắc chỉ đành biết nhắm làm ngơ
Nhắc tới nhà mình thì mẹ và con thỏ mập kia, vui sướng dĩ nhiên là ko cần nói cũng biết. Thỏ mập thiếu chút nữa đã đánh trống khua chiên, đốt pháo mừng Bạch Huyền về nhà (dĩ nhiên là nếu như nó có bàn tay như con người thì hẳn là nó đã làm ra chuyện này)
Sau đêm hôm đó, Dịch Bắc Bắc cũng ko còn nhìn thấy Thao Thiết,còn Hạ Tang Quyết thì dựa vào lời của người khoa y học nói, hình như là cô ta đã xin nghỉ dài hạn
Dịch Bắc Bắc luôn nhớ về đêm đó, vẻ mặt sợ hãi của Hạ Tang Quyết sau khi thấy nguyên hình của Thao Thiết, cùng với sự cô đơn lẻ loi cùng bi thương toát ra trong mắt hắn , pha lẫn với sự giễu cợt vô cùng vô tận luôn khắc sâu vào trong tâm trí nàng
Là hắn muốn cười chính mình?
Hay muốn cười chủ nhân hắn?
“Đang suy nghĩ gì?” Có tiếng nói vang lên bên tai Dịch Bắc Bắc
“Nghĩ về Thao Thiết” Nàng thuận miệng đáp
“Tại sao ngươi lại nghĩ về hắn? Ngươi phải nghĩ về ta mới đúng!” Mặt của nàng bị một đôi bàn tay kẹp lại , ép đối mặt với bộ mặt đang sa sầm của Bạch Huyền
Ai, lại ghen ăn tức ở . Dịch Bắc Bắc nhăn nhăn mũi, cố gắng kéo tay Bạch Huyền xuống “Tôi chỉ đang nghĩ về chuyện bữa trước Thao Thiết hiện nguyên hình. Tại sao các anh chưa bao giờ dễ dàng hiện ra nguyên hình? Vì sợ con người sợ hãi sao?”
“Sợ hãi?” Bạch Huyền cười một tiếng “Chúng ta ko để tâm đến loài người, cho dù con người có bị dọa chết , hay khủng hoảng thì đối với chúng ta mà nói cũng chẳng là gì, người mà chúng ta để ý chỉ có chủ nhân của mình”
“Nếu ko sao cả, vậy tại sao cho đến bây giờ anh vẫn chưa để lộ nguyên hình của mình?” Dịch Bắc Bắc tò mò hỏi
Bạch Huyền suy nghĩ một chút, nói “A………. vậy ta hỏi ngươi, ngươi có dễ dàng cho người ta thấy mình trần truồng ko?”
Dịch Bắc Bắc ko hề nghĩ ngợi nói “Dĩ nhiên là ko”
“Nguyên hình chính là hình thái ban đầu của chúng ta, cho nên rất ít thần thú để lộ nguyên hình của mình cho người khác nhìn. Ngoại trừ những thời điểm đặc biệt quan trọng, chúng ta mới có thể biến hóa thân thể trở về nguyên hình” Bạch Huyền giải thích
“Thời điểm đặc biệt quan trọng?”
“Ừ, ví dụ như, thời điểm cần một sức mạnh cực lớn hay thời điểm gầy dựng nòi giống đời sau buông tha cho cuộc sống vĩnh hằng”
Dịch Bắc Bắc kinh ngạc “Vậy Thao Thiết đã để chúng ta nhìn thấy nguyên hình, có phải điều đó có nghĩa hắn đồ ý bỏ qua cuộc sống vĩnh hằng ko?”
“Ko, luật lệ đã quy định, chỉ có tình yêu thuần khiết của con người thấy được nguyên hình của chúng ta thì chúng ta mới có thể buông tha cho cuộc sống vĩnh hằng . Đáng tiếc, chủ nhân của Thao Thiết, không thể mang lại loại tình yêu này cho hắn”
Đúng vậy, nếu thật sự là tình yêu thì bất kể nguyên hình của đối phương là gì, thì nàng đều ko nên sợ hãi, nếu thật sự là tình yêu thì nàng sẽ ko run rẩy cả người, nếu thật sự là tình yêu thì tại sao lại khán cự đối phương đến gần mình?
Vả mặt của Dịch Bắc Bắc chìm dần
Bạch Huyền chăm chú nhìn Dịch Bắc Bắc , hỏi “Bắc Bắc nếu như ngươi nhìn thấy được nguyên hình của ta, ngươi có giống như cô gái kia sợ hãi ko? Hay sẽ đối xử với ta giống như Thao Thiết, ôm lấy ta?” Ko thể phủ nhận, khoảnh khắc thấy nàng ôm Thao Thiết, trong lòng hắn có chút ghen tức, thậm chí có cả suy nghĩ muốn ra tay diệt trừ Thao Thiết . Nhưng mặc khác, hắn đồng cảm với Thao Thiết, nếu như hắn ko gặp được Bắc Bắc có lẽ kết quả của hắn cũng giống như Thao Thiết đi
“Nếu như tôi sợ hãi thì sao?” Dịch Bắc Bắc hỏi ngược lại
Hắn nâng đôi mày kiếm “Ko cho sợ! Nếu như ngươi sợ, thì cho dù ngươi bị dọa đến sợ chết ngất, ta cũng ép ngươi tỉnh lại”
Đối với câu nói này của Bạch Huyền, Bắc Bắc chỉ còn biết giơ tay đầu hàng
“Được, được, tôi đảm bảo, cho dù ta có sợ, tôi cũng sẽ cố gắng ôm anh, OK?”
“Ngươi thề?!”
“…………” Nàng nuốt nuốt nước miếng, bất đắc dĩ giơ tay lên “Tôi thề”
“Nếu như ngươi ko ôm ta thì sao bây giờ?”
“Vậy thì phạt anh ôm tôi”
Bạn thần thú cảm thấy biện pháp này ko tệ, vì vậy hài lòng gật đầu một cái “Bắc Bắc, vậy khi nào ngươi muốn nhìn thấy nguyên hình của ta? Cùng ta gầy dựng con cháu đời sau?”
“Khụ, khụ!” Dịch Bắc Bắc thiếu chút nữa là bị sặc nước miếng “Nhìn thấy nguyên hình của anh là bắt buộc phải “gầy dựng con cháu đời sau” sao?”
“Đương nhiên, khi ngươi thấy được nguyên hình của ta, chính là lúc ngươi sẽ vì ta mà sản sinh ra đời sau , còn ta sẽ buông tha cuộc sống vĩnh hằng, đây chính là quy định của luật” Bạch Huyền tự cho là đúng nói
Sao mà nàng nghe giống nghi lễ kết hôn ghê! Dịch Bắc Bắc mây đen đầy đầu “Ách………….chờ, chờ đi!”
“Chờ?”
“Ít ra chúng ta hiện phải bắt đầu hẹn hò “thuần khiết” trước đã, như vậy tình cảm sẽ tốt hơn trước, tôi có thể tìm thấy được nhiều ưu điểm của anh sau đó sẽ càng thêm yêu anh. Anh xem phim truyền hình đã biết rồi đó, những cặp đôi nam nữ kia trước khi yêu nhau đến chết đi sống lại đều có một khoảng thời gian hẹn hò bồi dưỡng tình cảm” Nàng bắt đầu bịa chuyện, ai bảo nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt cho cái việc “gầy dựng đời sau” làm chi!
Có điều Bạch Huyền ngược lại hình như đã bị lời nói dối che mắt, tuy nói hắn hấp thu kiến thức rất nhanh, nhưng rốt cuộc thời gian sống ở thế giới loài người hắn vẫn có rất ít, nên sau khi nghe Bắc Bắc nói chuyền xong, hắn nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu “Nhưng mà, cái gì gọi là hẹn hò “thuần khiết”?”
“Hẹn hò thuần khiết có nghĩa là, chỉ cho phép nắm tay, ôm eo, kiss, ngoài mấy cái này ra những hành động tiến xa hơn đều ko được làm”
“Ko chịu, thần thú còn thích ôm chủ nhân ngủ!”
“………Vậy, bao gồm cả ôm ngủ, nhưng mà động tác quá đáng hơn thì ko được”
“A” Hắn coi như đã chấp nhận chuyện này
Đột ngột như chợt nhớ đến điều gí, đôi mắt hắn trở nên thâm trầm nhìn Bắc Bắc “Ngày trước ta hôn ngươi, ngươi dám ói!”
Dịch Bắc Bắc nhất thời ko phản ứng kịp, qua thật lâu, mới hiểu được Bạch Huyền muốn nói đến cái gì “Là bởi vì anh vừa đánh cho một đống người dở sống dở chết, trên người bê bết máu, toàn mùi máu tươi”
“Còn dám nói dối?”
Làm ơn đi, những lời nói này đều xuất phát từ thật lòng
“Sau này, ta hôn ngươi, ngươi còn dám ói, có tin ta trực tiếp quăng ngươi ra khỏi Địa Cầu hay không?”
Tin ! Tin! Dịch Bắc Bắc có rút khóe miệng
Cho nên mới nói,muốn cùng thần thú yêu đương, thì bạn phải có một trái tim thật khỏe!
______________________
Khi Đông Cung Sa Ái vẫn còn do dự có nên báo cáo chuyện của Bạch Huyền lên tổng trưởng hay ko thì Ater đã đến trước một bước tìm nàng
Đây là một bữa tiệc hào hoa, mà Đông Cung Sa Ái trong mắt mọi người lại lấy thân phận là một chủ đầu tư
Nàng rất thích các bữa tiệc, nhưng mà điều nàng ko ngờ đến là tổng trưởng cũng tham gia bữa tiệc này
Nhìn dáng người khóe miệng treo móc nụ cười vui vẻ, từ từ đến gần mình,cơ thể Đông Cung Sa Ái trong nháy mắt căng lên
Nàng biết, cuộc gặp mặt này ko phải là do vô cớ trùng hợp
“Thật vui khi nhìn thấy cô” Trên gương mặt Reis vẫn là nụ cười ôn hòa nho nhã
“Đúng vậy, ngài Ater , thật vui khi gặp được ngài” Trong loại tình huống này, dĩ nhiên nàng ko thể đem lời nói trắng
“Gần đây bận lắm sao?” Hắn tựa như tùy tiện hỏi
Đông Cung Sa Ái chỉ cảm thấy lòng bàn tay đang dần dần tuôn mồ hôi lạnh “Vẫn rất……….tốt”
“Tôi nghe nói cô vừa phát hiện ra một thiếu niên rất thú vị thì phải?” Một người phục vụ đi đến cạnh họ, Reis nhàn nhã nâng một ly rượu đỏ từ cái khay lên, nhẹ nhàng đung đưa dung dịch màu đỏ , dưới ánh đèn, ly rượu càng thêm đỏ chói mắt
Quả nhiên, là vì chuyện này, Đông Cung Sa Ái bên ngoài vẫn rất thản nhiên, bình tĩnh nhưng nội tâm bên trong đã bắt đầu điên cuồng nghĩ, tại sao tổng trưởng lại biêt chuyện này, là cấp dưới của nàng nói cho hắn biết? Hay tổng trưởng đã phái người giám thị nàng? Hay là……. Hoa Lâm?!
“Đúng vậy, là một thiếu niên rất thú vị, tôi cũng định nói với ngài chuyện này, nhưng ko ngờ ngài đã biết trước”
“Có thể nói lại cho tôi biết, rốt cuộc hắn thú vị đến cỡ nào ko?”
“Được, tôi rất vui lòng”
“Như vậy tôi sẽ chờ” Reis vừa nói, vừa cầm ly rượu đỏ chưa từng uống qua hớp nào đặt vào tay Đông Cung Sa Ái, sau đó đi về một phía khác ko quay đầu lại
Cầm ly rượu lạnh như băng, Đông Cung Sa Ái hít sâu vào một hơi, hiện tại điều khiến nàng phiền muộn nhất, báo cáo về Bạch Huyền nên viết như thế nào?
Vậy mà bên kia, trong lúc Đông Cung Sa Ái phiền não nhất thì giờ phút này , trước dàn máy vi tính của hội tin tức, thần thú ta vẫn hăng hái tràn đầy cắm đầu chơi game online
Nói về Bạch Huyền, sau khi cả ngày nhàm chán ngồi trong hội tin tức, vừa vặn nhìn thấy gameonline Thường Huân hay chơi, vì vậy sau một lúc tìm hiểu quy tắc chơi, hắn đã hăng hái bừng bừng kế tục chơi tiếp
Đây là trò chơi SG, trò chơi này lấy vũ khí làm chủ, người chơi chịu trách nhiệm lựa chọn một loại vũ khí, sau đó luyện lv, mà lv ở đây chính là lv của vũ khí, còn đối với người chơi thì ko có lv. Cho nên nói một cách khác, nếu như muốn thắng trò chơi này, thì ngoài kỹ thuật ra , người chơi còn phải có vũ khí cấp bậc cao
Dịch Bắc Bắc nhìn qua, Bạch Huyên chơi cũng coi là tệ, ít ra cũng khiến cho Thường Huân phải xít xoa, gọi thẳng Bạch Huyền là thiên tài game online
“Chơi có vui ko?” Tại căn phòng của hội tin tức, Dịch Bắc Bắc hỏi bạn thần thú đang không ngừng “phá đảo” từng đối thủ một của trò chơi (phá đảo: vượt màn)