Ánh sáng len qua lỗ hổng trên tường đá chiếu xuống, bao phủ lấy bóng người đơn độc kia. Bóng người quen thuộc ấy ở ngay nơi đó, yên lặng ngồi quay vào tường, không biết đang nghĩ cái gì, vẫn là tấm áo trắng không nhiễm bụi trần, bóng lưng cao ngất, tựa như ánh trăng trong tuyết, ánh mặt trời trên mây.
Bóng người ấy nghe thấy tiếng nàng đi tới, cũng không quay đầu lại.
Sư phụ! Thật sự là sư phụ rồi! Chu Nhan liếc nhìn bóng lưng quen thuộc kia, lòng chợt căng thẳng, yết hầu khô đắng, không nói nên lời, trước mắt mơ hồ, nước mắt không kiềm chế được rưng rung nơi khóe mắt.
Sư phụ… sư phụ… người không sao chứ?
Nàng muốn hô lên, nhưng lại không khỏi khiếp đảm, muốn vươn tay ra nhưng lại thu về, chỉ có thể kinh ngạc đứng ở mặt đất cách lưng y không tới một trượng, môi run rẩy, cuối cùng chỉ nhỏ giọng nói ra hai chữ: “Sư phụ!”.
Y đưa lưng về phía nàng, không hề lên tiếng.
Chỉ một thời khắc ngắn ngủi, lại đằng đẵng như một đời.
Từ chỗ nàng đứng, chỉ có thể nhìn thấy tay phải của y đặt trên đầu gối, hơi nắm chặt lại, đốt ngón tay thon dài. Y cũng đã biết nàng đến nhưng không hề lên tiếng, chỉ nhìn tường đá trước mặt, sắc mặt chuyên chú. Trên tường đá có dấu chưởng chằng chịt máu mà y để lại mười năm trước trong lúc bế quan, đến nay vẫn còn chưa nhạt.
Năm nàng tám tuổi, đã từng không hề sợ hãi chạy tới kéo vạt áo của y, thổn thức hỏi thăm. Nhưng mà mười năm sau nàng lại dường như không còn tấm lòng son đơn thuần nóng bỏng ấy nữa, trái lại cảm thấy khoảng cách ngắn ngủi trước mắt dài dằng dặc như sinh tử một đời, đột nhiên lùi lại.
Trải qua quá trình sống chết, có thứ gì đó đã không còn giống như trước đây.
“Là Tinh Hồn Huyết Thệ sao?”. Đột nhiên, nàng nghe được một câu hỏi vang lên trong hang đá.
Giọng nói kia rất nhẹ, cũng vô cùng quen thuộc, xa xôi như truyền đến từ kiếp trước, ầm ầm bên tai nàng, khiến Chu Nhan bỗng nhiên hơi run lên, đầu óc nhất thời trống rỗng, hoàn toàn không nói nên lời.
Nàng quên mất trả lời, người kia cũng không quay đầu lại, chỉ có bàn tay là chầm chầm nắm chặt rồi lại buông ra, giống như đang xác nhận xem có phải bản thân mình thật sự vẫn còn trên thế gian này. Mãi hồi lâu, y ngừng một lúc, mở miệng hỏi bằng giọng nói đã bình tĩnh hơn nhiều: “Lúc này ta còn sống, là bởi vì Tinh Hồn Huyết Thệ sao?”.
“Vâng… đúng vậy!” Chu Nhan rốt cuộc cũng bật ra được hai chữ, giọng nói hơi run.
Khoảnh khắc ấy, người trước mắt bỗng nhiên quay đầu lại.
Chu Nhan “a” lên một tiếng, lui về phía sau một bước theo bản năng. Đúng vậy, đó là sư phụ, vô cùng chính xác, sư phụ… sư phụ cuối cùng đã thoát khỏi cái bóng của tử thần, trở về trước mắt nàng rồi!
Nhưng mà ánh mắt y lúc này lại tràn đầy tức giận hiếm thấy, giống như sấm sét giữa mây đen, khiến nàng run lên theo bản năng, ngây người tại chỗ. Nhiều năm qua, nàng vẫn còn sợ y như vậy, ngay cả sau khi đã trải qua một hồi chết đi sống lại cũng vẫn là như vậy.
Chu Nhan nhất thời giật mình, sư phụ người… sao người lại tức giận như vậy?
Thời Ảnh thấy bộ dạng sợ hãi của nàng thì im lặng chốc lát, sau đó trầm giọng: “Là Đại Tư Mệnh ép ngươi làm thế?”.
“Không, không phải…” Chu Nhan lấy hết dũng khí, lắp bắp trả lời: “Là… là con tự muốn làm như vậy! Là con cầu… cầu xin Đại Tư Mệnh dạy con!”.
“Ngươi cầu xin ông ta?”. Thời Ảnh chấn động, bỗng nhiên trầm mặc lại.
Trong trầm mặc ngắn ngủi, không khí trong hang đá trở nên ngưng trệ, gần như làm người ta không sao thở nổi. Không biết qua bao lâu, bàn tay nắm chặt của y mới chầm chậm buông ra, nhả ra hai chữ: “Ngu xuẩn!”.
Chu Nhan run lên một cái, tựa như có một cây đao đâm xuyên qua tim mình, đau đến không khỏi hít sâu một hơi lạnh. Mấy chục ngày qua nàng không ăn không uống, dốc hết sức lực, liều lĩnh dùng một nửa tuổi thọ của chính mình đổi lại tính mạng cho y, lại chỉ đổi lấy hai chữ như vậy sao?
Viền mắt nàng đỏ au, cắn chặt răng không để mình khóc lên.
“Ra ngoài!”. Y nghiêng đầu qua chỗ khác, không nhìn nàng nữa, lần thứ hai cất lời ngắn gọn.
Đuổi nàng ra ngoài? Chu Nhan run nhẹ, không thể tin nổi lỗ tai của mình, vành mắt ngấn lệ nhìn đối phương, muốn y có thể quay đầu liếc nhìn nàng một cái. Nhưng mà Thời Ảnh chỉ nhìn tường đá, không quay đầu lại, giọng nói cũng tràn đầy nóng nảy: “Ra ngoài!”.
Nàng rốt cuộc không nhịn được nữa mà khóc nấc lên.
Đi từng bước trở ra.
“Ai cho các người lôi ta từ Hoàng tuyền trở về? Mọi chuyện không nên là như vậy…” Thời Ảnh quay mặt vào tường đá, bỗng nhiên cúi đầu nói một câu, trong giọng nói chứa nỗi khó chịu cùng phiền muộn không đè nén nổi: “Tất cả phải kết thúc vào thời khắc ấy rồi! Ngay chính lúc đó!”.
Chu Nhan đã lùi tới cửa động, vốn đã chuẩn bị rời đi, nhưng mà sự khác thường trong giọng nói của y lại khiến cho nàng bất giác sửng sốt. Khoảnh khắc sau, nàng thấy sư phụ giơ tay lên, hung hăng nện một quyền vào tường đá.
Nàng la thất thanh, nhìn tường đá ở phía trước tan nát.
“Sư phụ… sư phụ…”. Chu Nhan cả kinh ngây người, nhanh chóng vọt trở lại.
Dưới tình thế cấp bách, nàng muốn đi kéo cánh tay mất khống chế của y lại, lại quên mất sức mạnh đáng sợ của y. Lúc nàng chạm được tới ống tay áo của y, một sức mạnh phản ngược khiến nàng không kịp đề phòng bay ngược về phía sau. Chu Nhan phát ra một tiếng hét kinh hãi, thân thể nặng nề đập lên tường đá.
Khoảnh khắc ấy, dường như Thời Ảnh cũng ngây ngẩn cả người, bỗng nhiên đứng lên: “A Nhan!”.
Chu Nhan từ trên tường đá từ từ rơi xuống, cố gắng lấy tay chống đỡ thân thể, sắc mặt tái nhợt. Nhưng mà nàng bất chấp đau đớn, chỉ ngẩng đầu nhìn sư phụ, khoảnh khắc ấy, cuối cùng nàng cũng biết được nguyên nhân vì sao nãy giờ sư phụ nói chuyện không hề quay đầu lại: Trên cả hai tay của y đều đầm đìa máu chảy, chân mày cau chặt, gò má lại có ngấn lệ mơ hồ.
Vẻ mặt như vậy, nàng chỉ từng thấy qua một lần vào mấy chục năm trước.
Thời Ảnh vội đứng lên, tựa như muốn đỡ nàng, nhưng đến khi chạm tới nàng thì lại lập tức buông tay ra giống như bị điện giật, lui về phía sau một bước. Trong thời khắc đó, hai người cách nhau quá gần, lại quá xa, tựa như cả tiếng hô hấp cũng có thể nghe thấy được.
Đúng vậy, hô hấp! Thứ hô hấp tượng trưng cho sinh mệnh tồn tại!
Trong khoảnh khắc ấy, lòng của nàng bỗng nhiên yên tĩnh, không suy nghĩ thêm gì nữa.
Đúng vậy! Không cần biết thế nào, sư phụ cũng đã thật sự sống trở về! Y không chết! Chỉ cần điều này thôi, đã đủ khiến cho nàng cảm thấy có chết cũng không hối hận, bị y mắng có vài câu đánh cho vài cái cũng nào có xá gì?
Nàng xoa mông đứng dậy, thì thầm một tiếng: “Đau quá…”
Nàng vừa mở miệng, Thời Ảnh đã nghe ra nàng cũng không đáng ngại thì bèn thở phào một hơi. Đúng vậy, khoảnh khắc kia y đã không khống chế được mình, đổi lại là người thường, thì chỉ trúng một phần thôi cũng đã tan nát phủ tạng rồi. Nhưng mà A Nhan khổ tu nhiều năm, từ lâu đã không còn là tiểu cô nương yếu đuối không sức phản kháng nữa, ai có thể tùy tiện đả thương nàng chứ?
Thời gian trôi qua như nước, hết thảy mọi thứ đều thay đổi, sao y còn có thể nghĩ nàng vẫn còn là đứa trẻ của mười mấy năm trước kia?
Y im lặng thở dài một hơi, bình tĩnh lại, biểu cảm trên mặt đã hoàn toàn biến mất.
Chu Nhan vốn muốn nhân cơ hội làm nũng, thấy sắc mặt sư phụ lúc này đột nhiên nói không ra lời… Từ nhỏ nàng đã rất sợ y, nhưng mà trải qua nhiều chuyện như vậy, giờ khắc này nỗi sợ hãi lại có chút thay đổi vi diệu, tựa như giữa hai người có một nỗi ngại ngùng kỳ lạ, ngay nói một câu, liếc mắt một cái cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng mà mặc dù không nhìn, không nói, lúc này đối mặt với sư phụ trở về từ Hoàng tuyền, trong đầu nàng lại vang lên câu nói sau cùng y từng nói với nàng ở Tinh Hải Vân Đình ngày trước, từng câu từng chữ, tựa như lời nguyền.
“Ta thích nàng, A Nhan… tuy rằng nàng vẫn luôn sợ ta…”.
Chỉ một câu nói này, đã khiến Chu Nhan nhất thời sắc mặt ửng hồng, người hơi run, không dám nhìn y nữa. May mà Thời Ảnh cũng không nói lời nào, chỉ lui về phía sau một bước, một lần nữa ngồi xuống, gục đầu xuống nhìn tay của mình, trong ánh mắt xẹt qua tâm tình phức tạp.
“Tay của người đang chảy máu…” Giữa thinh lặng, Chu Nhan ấp úng mở miệng nhắc nhở.
Thời Ảnh giơ tay lên trước mặt nhìn qua, không hề lên tiếng, chỉ hơi chuyển cổ tay, vết thương chảy máu đột nhiên khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, lập tức trở lại trạng thái ban đầu. Trong lòng nàng cũng cuống lên, không nhịn được nói: “Người vừa mới sống dậy, đừng nên sử dụng linh lực nữa!”.
Thời Ảnh nhìn nàng một cái, thế mà lại thật sự dừng tay.
Chu Nhan sửng sốt một chút, không khỏi có chút ngoài ý muốn: Không… không ngờ sư phụ lại thật sự nghe lời nàng? Chẳng lẽ sống lại một lần, tính cách cũng thay đổi rồi sao?
Nhưng mà thấy tay y đầy máu, nàng vội vàng xé vạt áo, băng bó lại cho y.
Bầu không khí bên trong hang đá trở nên cực kỳ yên tĩnh, thậm chí ngay cả hơi thở cũng hai người cũng trở nên quá rõ ràng. Chu Nhan chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, ngón tay khẽ run, mãi mới băng bó xong. Nàng có thể cảm giác được sư phụ đang nhìn nàng, bèn cúi đầu, không dám ngẩng lên đối diện với y nữa.
Trong thinh lặng, Chu Nhan nghe được y thấp giọng nói: “A Nhan, nàng gầy đi nhiều rồi!”.
Ngón tay của nàng run lên một cái, lúng ta lúng túng: “Vâng, đúng là… đã lâu không có lòng dạ ăn uống tử tế rồi ạ…”.
Thời Ảnh im lặng giây lát, bỗng nhiên nói: “Vậy nàng mau đi ăn cơm đi!”.
Hả? Chu Nhan không ngờ tới y sẽ nói câu này, không khỏi ngạc nhiên, bao nhiêu lời muốn nói đều nuốt trở lại: Đã trải qua một vòng sinh tử đại biến, hai người khó khăn lắm mời gặp lại nhau lần nữa, nàng còn chưa kịp nói với sư phụ mấy câu, sư phụ… sư phụ đã muốn đuổi nàng đi rồi? Vì sao tính tình của người bỗng nhiên cổ quái khó nắm bắt đến vậy?
- -----oOo------