Anh bị lời nói của cô bé chọc cho cười, nhưng mà cô bé nói cũng có phần đúng.
Cô bé bây giờ chỉ mới tuổi nhưng đã có nét của một mỹ nhân tương lại, với lại anh trai và chị dâu cũng đẹp như vậy.
Người ta nói con nhà tông không giống lông cũng giống cánh mà, chắc chắn cô bé này sẽ rất xinh đẹp
- Vậy sau này, đại mỹ nhân lấy chú được không?
- Lấy chú sao?
Quan Sơ Nguyệt còn rất nhỏ, không hiểu chuyện kết hôn của người lớn, liền lên tiếng đồng ý với Nam Hoài Cẩn
Thời gian trôi qua cũng thật nhanh, thoáng chốc đã năm.
Cô bé Quan Sơ Nguyệt ngày nào đã trở thành đại mỹ nhân vạn người mê, ngàn người kính nể cũng không ít kẻ ghen ghét đố kỵ
Kể từ lần gặp năm trước, Nam Hoài Cẩn cũng chưa từng trở lại Quan gia lần nào nữa.
Có lẽ vì bận rất nhiều việc, chuyện cha Sơ Nguyệt- Quan Viễn lui về ở ẩn, để lại mọi công việc cho anh
Sau năm, hơn một thập niên, cuối cùng Nam Hoài Cẩn cũng dọn sạch những tên rác rửi ngán đường anh, mọi công việc cũng đã hoàn thành xuất sắc.
Người thanh niên tuổi non nớt ngày nào đã trở thành một người đàn ông thực thụ
Một đoàn xe đen nối thành đoàn với nhau lái đến Quan gia, tất cả mọi người trong trang viên đều kinh ngạc không thôi.
Người đến đây chắc chắn là người có quyền lực rất cao, không biết đến đây có chuyện gì
Tất cả vệ sĩ đã vào vị trí ẩn núp phòng ngừa những trường hợp xấu có thể xảy ra.
Người đàn ông trong xe mở cửa bước ra, các vệ sĩ của hắn cũng bước ra theo, Quan quản gia vẫn giữ bình tĩnh, nghiêm nghị bước đến chỗ người kia
Thấy ông đến người kia liền gật đầu chào hỏi ông, Quan quản gia nhìn người kia có hơi bất ngờ, đây chẳng phải là Nam Hoài Cẩn sao?
Bọn họ có một thời gian cùng là anh em với nhau, sau khi đại ca lui về ở ẩn, ông cũng theo ông ấy trở về làm quản gia, mọi việc trong hắc đạo đều giao lại cho người anh em này
- Lão nhị, đã lâu không gặp
Nam Hoài Cẩn bước đến bắt tay với ông, Quan quản gia nhìn anh từ đầu đến chân không khỏi vui mừng cho anh:” Hoài Cẩn, mấy năm nay sống thế nào?”
- Không sao, mọi chuyện đã ổn
- Được, vào trong thôi, chờ đại ca về
Mọi cảnh tượng trước cửa kia đã thu vào mắt của Quan Sơ Nguyệt, cô thắc mắc, người đàn ông kia là ai? Chẳng lẽ là người quen của cha sao? Mà có người nào mà cô không biết chứ
Họ vừa ngồi xuống ghế cũng là lúc cô bước chân xuống lầu.
Đám nhìn kia nhìn Quan Sơ Nguyệt bước xuống cầu thang mà không chớm cả mắt.
Nam Hoài Cẩn thấy vợ mình bị người ta dòm ngó như vậy mà đen cả mặt, vội hắng giọng
Thấy Quan Sơ Nguyệt bước đến, Quan quản gia liền kéo cô lại:” Sơ Nguyệt, xem ai đến này”
- Chú là ai?
Quan Sơ Nguyệt nhìn Nam Hoài Cẩn thắc mắc, thật sự là cô không biết người này là ai mà.
Nhưng nói đi thì cũng nói lại, người này thật sự rất đẹp trai nha, là vẻ đẹp mà không ai có thể sách được rất khác lạ
Nam Hoài Cẩn bị lời nói của cô chọc cho giận, chẳng phải lúc trước còn đồng ý lấy người ta sao? Nói quên là quên được sao? Cũng không thể trách cô, ai kêu anh đi lâu như vậy mà không quay lại thăm cô lần nào làm chi, là lỗi của anh, anh sơ suất quá rồi
- Vợ, em quên anh rồi sao?
Trừ anh ra, tất cả những người kia đều bị lời nói của anh làm cho bất ngờ.
Quan Sơ Nguyệt càng bất ngờ hơn, đâu ra xuất hiện một người chồng vậy trời:” Chú….
Chú..
nói gì vậy”
Trong lúc bầu không khí trở nên căng thẳng, mẹ Quan bước vào lên tiếng phá vỡ bầu không khí
- Hoài Cẩn về rồi à
- Vâng, em xong việc rồi
Chân Khanh mỉm cười nhẹ nhàng:” Em ngồi chờ anh Viễn một chút, anh ấy sắp về rồi”
- Được ạ
Quan Sơ Nguyệt lúc này vẫn còn trong mơ màng không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “ Hoài Cẩn sao? Nghe quen quen nhỉ?”
Like và lưu truyện để nhận được thông báo nha ️️️️️.