- Cháu không sao đâu, không dễ chết như vậy được
Cô vẫn thản nhiên, nửa đùa nửa thật mà trả lời.
Cha Quan cùng mấy người kia nghe cô trả lời mà bật cười lắc đầu.
Riêng Triệu Cảnh nghe lão thất hỏi cô như vậy liền thắc mắc, nhỏ tiếng hỏi cô:” Em làm sao vậy?”
- Vài ngày trước bị tai nạn nhưng bây giờ không sao rồi
Nam Hoài Cẩn ngồi phía đối diện đã nhìn rõ những cử chỉ thân mật của hai người họ liền tức đến đen mặt, anh siết tay thành nắm đấm nhưng không thể làm gì được.
Anh và cô hiểu lầm nhau, bây giờ cô lại thân mật với người đàn ông khác, rốt cuộc cô xem anh là thứ gì? Cuối cùng anh cũng hiểu được lời nói của mẹ Nam khi ấy.
Anh thật sự thật sự rất hối hận vì việc làm của mình
Nói chuyện được một lúc thì cô cùng Triệu Cảnh đứng dậy:”Cha, các chú con xin phép đi trước”
Cô rời đi, Triệu Cảnh cũng đi cùng cô.
Quan Viễn nhìn theo bóng lưng của họ rồi nhìn sang Nam Hoài Cẩn liền nhếch môi cười cười.
Để xem cậu làm thế nào để lấy lòng lại Sơ Nguyệt
.....
Vài ngày sau
“Pằng pằng pằng pằng”
Hai người một nam một nữ đứng song song với nhau, tay cầm súng nhắm vào bia mà bắn
- Hay lắm chị Nguyệt
Đám người đứng coi nhanh chóng lên tiếng vỗ tay tán thưởng.
Triệu Cảnh liếc nhìn qua bọn họ rồi lên tiếng than thở:" Các người đúng là vong ơn bội nghĩa.
Tôi nuôi các người vậy mà chẳng ai khen tôi một tiếng, vỗ tay cũng không "
Quan Sơ Nguyệt nghe anh nói thì khẽ cười:" Anh nhường rồi"
- Anh ấy không có nhường đâu chị
- Đúng đó là chị giỏi thôi
- Năng lực của chị rất tốt
Đám người kia nghe cô nói liền lên tiếng phản bác lại khiến cho Triệu Cảnh bất lực.
Anh cảm thấy như đang nuôi ong tay áo vậy
Cô cười cười rồi đi vào ngồi xuống ghế sofa.
Nhìn sang đám người ồn ào phía bên kia liền thấy hiếu kỳ
- Bên kia có chuyện gì vậy
Một trong số đám người ngồi cùng cô và anh lên tiếng:" Lúc nãy, Nam ca có dẫn theo một đám người đến đây.
Nghe A Toản nói là muốn xem đấu võ"
Triệu Cảnh nghe nhắc đến tên của Nam Hoài Cẩn liền nhìn sang cô không thể hiện biểu cảm nào.
Nhưng thật chất trong lòng anh lại cảm thấy không vui vẻ mấy
- Đi đến chào hỏi thôi
Anh mở miệng lên tiếng.
Để xem, Nam Hoài Cẩn thấy Sơ Nguyệt đi cùng anh thì anh ta có biểu cảm như thế nào? Anh phải kiểm tra xem Nam Hoài Cẩn yêu cô như thế nào?
Anh có thể chấp nhận bị cô từ chối tình cảm, có thể chấp nhận đứng từ xa nhìn cô cùng người khác.
Anh có thể thua anh ta về địa vị, về năng lực, về tình cảm của cô dành cho anh ta nhưng anh chắc chắn anh sẽ không thua anh ta về tình cảm mà bản thân dành cho cô
Nếu Nam Hoài Cẩn không yêu cô thì để anh yêu.
Cô gái của anh không được chịu thiệt
Quan Sơ Nguyệt cũng không nói gì vẫn cùng anh đứng dậy đi về phía bên đó.
Hai người đi cùng nhau thật sự là rất đẹp đôi.
Người đàn ông có bề ngoài lạnh lùng nhưng rất anh tuấn.
Người phụ nữ vừa xinh đẹp lại còn quyến rũ.
Đi cùng nhau cứ như cặp đôi thần tiên khiến người ta không khỏi ganh tị
Riêng Nam Hoài Cẩn thấy hai người họ đi cùng nhau lại tức đến đỏ cả mắt.
Anh cầm ly rượu trên bàn một hơi uống sạch sau đó lại nghe tiếng chào hỏi của Triệu Bạch
- Nam ca, sao hôm nay lại rảnh rỗi mà đến đây vậy?
Triệu Cảnh đi đến ngồi xuống bên cạnh Nam Hoài Cẩn, Quan Sơ Nguyệt cũng ngồi xuống nhưng là chiếc ghế sofa đơn
Nam Hoài Cẩn liếc mắt nhìn sang anh ta rồi nhìn về bóng dáng quen thuộc của người con gái bên cạnh đó khẽ lên tiếng:" Không có gì làm thì đến đây xem vui, không được sao?"
Từ nãy đến giờ, cô không hề nhìn về phía anh lần nào.
Mắt cô cứ như dán vào sàn đấu trên kia, Nam Hoài Cẩn anh muốn mở miệng nói rồi lại thôi
Quan Sơ Nguyệt ngồi ở đó thật sự rất khó chịu.
Rốt cuộc anh định giấu cô chuyện trước kia đến bào giờ, anh không định giải thích với cô sao? Còn chuyện anh ngủ cùng cô gái khác nữa, anh không định nói gì cho cô biết sao? Anh rốt cuộc xem cô là cái gì?.