Nam Hoài Cẩn cúi đầu hôn lên trán rồi lần xuống đôi môi đỏ mọng kia.
Nụ hôn nhẹ nhàng, dường như anh dành tất cả ôn nhu vào trong đấy:" Đời của anh gặp được em chính là điều tuyệt vời nhất"
- Anh lấy đâu ra những câu sến súa như vậy chứ? Còn bày đặc cảm ơn này nọ
Quan Sơ Nguyệt trong lòng rất cảm động trước lời nói của anh nhưng bên ngoài vẫn giữ thái độ đùa cợt
- Anh thật lòng đó
.........
Về đến nhà riêng của anh.
Nam Hoài Cẩn cùng cô sóng bước đi vào nhà.
Bởi vì anh ít khi ở đây nên cũng chẳng có ai ngoài hai người họ
- Em tắm rửa trước đi, anh sang phòng bên cạnh.
Quần áo anh đã mua sẵn để ở trong tủ, đảm bảo em sẽ thích
Nghe anh nói " đảm bảo em sẽ thích" Sơ Nguyệt có hơi ngạc nhiên, liền đi đến mở cửa tủ ra
Bên trong có rất nhiều quần áo, một bên là quần áo nữ, bên còn lại là quần áo nam.
Quan Sơ Nguyệt lấy ra một bộ đồ ngủ.
Ôi trời ơi, cô nhìn nó rồi há hốc mồm, rốt cuộc là anh thích hay cô thích đây
Chiếc váy ngủ được may bằng vải lưới, có thể nhìn xuyên thấu qua bên kia.
Lại còn cắt xẻ cực kỳ hở hang.
Cô nhìn lại tủ quần áo, những chiếc váy ngủ không hở chỗ này thì lại hở chỗ kia.
Quan Sơ Nguyệt đứng nhíu mày nhìn những chiếc váy đó:" Cái gì mà em thích chứ"
- Em không thích sao? Anh đã kĩ lưỡng lựa chọn đó, em không thích thật sao?
Nam Hoài Cẩn đưa gương mặt vô tội đến trước mặt cô:"Nhưng mà anh lại cảm thấy nó rất hợp với em.
Anh nghĩ em thích nên..."
- Anh đừng làm như không biết gì.
Em còn không biết ý đồ của anh sao?
Quan Sơ Nguyệt đánh vào vai anh một cái rồi lựa một chiếc váy ít hở nhất đi vào phòng tắm.
Anh nhìn cô như vậy bất giác môi bạc cong lên rồi cũng bước ra khỏi phòng đi sang phòng bên cạnh tắm rửa
- Chủ nhân, tôi đã điều tra ra người phụ nữ kia
Giọng nói của một người phụ nữ phát ra từ điện thoại của cô.
Quan Sơ Nguyệt tựa lưng vào thành bồn tắm lên tiếng:" Nói tiếp đi"
- Người phụ nữ đó tên là Trương Cửu Linh.
Cô ta là con gái của một nhà bán vũ khí, hình như có từng hợp tác với lão gia, có vẻ như là khá thân.
Theo điều tra, khoảng chừng một năm rưỡi trước, gia đình của cô ta bỗng dưng sụp đổ.
Tôi không thể điều tra nguyên nhân do đâu nhưng có lẽ là một thế lực rất lớn
Cô ấy ngừng một chút rồi lại nói tiếp:"Tôi nghĩ là lão gia hoặc là Nam Hoài Cẩn".
Chương ????ới nhất tại [ ????Ru????????R???? ????eN.????N ]
Nghe đến đây, Sơ Nguyệt không khỏi nở một nụ cười:" Được rồi.
Còn lại tôi sẽ tự điều tra tiếp "
- Còn một chuyện nữa chủ nhân
Giọng cô gái kia có đôi phần gấp gáp:"Hình như người kia đang nghi ngờ tôi.
Có một số chuyện không để tôi tham gia vào nữa "
- Không sao, biết rồi thì cũng không thể làm gì cô đâu.
Cứ yên tâm ở đó, nơi đó đối với cô rất an toàn
- Được
Bên ngoài, Nam Hoài Cẩn đã đứng đó nghe hết cuộc trò chuyện.
Lúc đầu anh có hơi bất ngờ, nhưng sau đó lại nhếch môi cười tán thành.
Cô có một thân phận khác là điều hiển nhiên, nếu không một mình cô dù có tài giỏi đến đâu cũng không thể dẫn dắt một bang phái trong hai năm phát triển lớn mạnh như vậy được
Nhưng thân phân của cô là gì đang đặt trong dấu chấm hỏi, chắc chắn là một thế lực lớn.
Nếu cô không có ý định nói với anh thì anh cũng không tìm hiểu vậy
Đợi một lúc sau, anh mới lên tiếng gõ cửa “ cốc cốc cốc”:” Sơ Nguyệt, em tắm xong chưa, đừng tắm lâu quá, rất dễ cảm lạnh”
- A em ra ngay đây
Giọng nói của Sơ Nguyệt bên trong vọng ra.
Không lâu sau thì cô cũng đẩy cửa bước ra, nhìn thấy cô, hai mắt anh trở nên sáng rỡ.
Hoài Cẩn đi đến ôm cô vào lòng, chạy phải mái tóc ẩm ướt liền nhíu mày:”Sao lại để tóc ướt như vậy.
Đến đây, anh sấy cho”
Lời nói đi liền với hành động, anh kéo cô đến trước bàn trang điểm trống không.
Máy sấy bắt đầu hoạt động rồi dần kết thúc, lúc này cô mới lên tiếng hỏi:” Anh mua cái này làm gì vậy? Chẳng phải chỉ có anh ở đây thôi sao?”
Hoài Cẩn nghe hỏi liền ngồi xuống trước mặt cô, nhàn nhạt trả lời:” Em ngốc thật hay giả vờ thế? Tất nhiên là mua cho em rồi”
Chưa kịp mở miệng đã nghe anh nói tiếp:” Sau này, chúng ta kết hôn thì về đây ở.
Chỉ có anh và em”
- Tóc khô rồi, đi ngủ thôi em
Anh đứng dậy nắm lấy bàn tay của cô đang đặt trên đùi dẫn đi đến về phía giường ngủ.
Cả hai người cùng nằm xuống, anh ôm cô vào lòng rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ
……….
Một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp, không lộ ra mặc mũi.
Cô ấy giẫm giày cao gót trên đất lạnh lùng bước vào nhà hàng.
Cửa phòng ăn riêng được đẩy ra, có một người phụ nữ khác đã ngồi chờ sẵn ở đó
- Quan tiểu thư, để cô đợi lâu rồi
Cô ta mỉm cười nhẹ nhàng rồi ngồi xuống ghế đối diện Quan Sơ Nguyệt.
Lúc này, cô mới nâng mí mắt lạnh lùng lên nhìn cô ta, trong mắt không hề có ý cười nào:”Trương tiểu thư có việc gì cứ nói, chúng ta không thân như vậy”
Trương Cửu Linh thu lại nụ cười trên khóe môi:”Đúng vậy, giữa chúng ta không thân.
Vậy tôi sẽ vào vấn đề chính”.