Hôn lễ của Quan Sơ Nguyệt và Nam Hoài Cẩn cũng nhanh chóng được tiến hành.
Nhưng trước đó mọi người đã phải chứng kiến cảnh tượng được rắc đầy cẩu lương khi Nam Hoài Cẩn cầu hôn cô
Ngày hôm đó rõ là một ngày đẹp trời.
Sau khi trở về từ Italia, Quan Sơ Nguyệt cũng nhàn rỗi hẳn.
Cô thường xuyên đến Quan thị để giúp cha quản lý.
Hôm nay cũng vậy, vẫn như thường lệ, cô khoác trên người bộ vest than lịch đi đến công ty
Nam Hoài Cẩn vẫn đến đón cô như thường ngày, khi ngồi vào xe anh đã đưa đến trước mặt cô bữa sáng, còn nhẹ nhàng nhắc nhở
- Em ăn đi cho nóng.
Như vậy mới có thể làm việc được
Cô mỉm cười nhận lấy bữa sáng trong tay anh, không quên chồm người hôn lên má anh một cái " chụt"
Sau đó ngồi trở lại vị trí ghế phó lái mỉm cười:" Thưởng cho anh đấy"
- Chỉ vậy thôi sao? Nhưng bên đây sẽ rất ganh tị đó
Nam Hoài Cẩn nhìn cô bằng đôi mắt uất ức, ngón trỏ chỉ vào bên má còn lại, chưa kịp trả lời thì lại nghe anh tiếp tục:" Ở đây cũng vậy, còn đây nữa"
Quan Sơ Nguyệt bật cười trước biểu hiện đầy trẻ con của anh:" Nếu em không biết anh là lão đại của hắc đạo, em còn tưởng người ngồi cạnh em là trẻ con đấy"
Hai bàn tay nhỏ nhắn nâng mặt anh lên, cô rũ mắt nhìn xuống người đàn ông trước mắt nhưng chưa hành động gì
Nam Hoài Cẩn nhìn biểu hiện của cô như vậy không khỏi cong môi bạc.
Cuối cùng vẫn không nhịn được mà chủ động kéo gáy cô lại gần mình
Đôi môi bạc của anh nhanh chóng phủ xuống đôi môi nhỏ nhắn của cô.
Nụ hôn nhẹ nhàng pha lẫn sự ôn nhu riêng biệt của anh dành cho cô
Quan Sơ Nguyệt cũng chẳng chịu thua thiệt, hai tay cô choàng qua cổ, câu lấy nó.
Thành thục đáp lại nụ hôn của anh
giờ chiều hôm đó, Nam Hoài Cẩn đã lái xe đến trước cổng công ty của Quan thị.
Nhân viên trong công ty thay nhau đi ra, trong đám người đó anh lại bắt gặp một bóng dáng xinh đẹp quen thuộc.
Trong đám người đó, Quan Sơ Nguyệt rõ là nổi bật, khí chất trên người của cô không thể lẫn vào đâu được
Hình bóng người phụ nữ đi đến gần, Nam Hoài Cẩn cũng đẩy cửa xe bước ra ngoài.
Trên tay anh cầm theo một bó hoa hồng đi vòng qua đầu xe đến trước mặt cô
Anh nâng môi nở nụ cười khiến người khác không khỏi cảm thán vì sự đẹp trai trước mắt
- Tặng em
Giọng nói trầm ấm vang lên, Quan Sơ Nguyệt nhìn anh rồi nhận lấy:" Hôm nay có việc gì vậy? Sao lại tặng hoa cho em?"
Những quần chúng ăn dưa xung quanh thấy cô nhận lấy bó hoa xong liền xoay người rời đi.
Nam Hoài Cẩn nhìn đám người kia rồi nhìn cô bật cười:" Anh tặng em thì cần có dịp gì sao? Đối với anh, ngày nào cũng là kỉ niệm với em"
- Càng ngày em càng nhận ra anh rất sến súa đó
Nghe cô nói, Nam Hoài Cẩn chỉ nhếch môi cười cười mở của xe cho cô vào ngồi.
Bàn tay cẩn thận che chắn trên đầu cô để tránh bị va vào cửa xe
- Chúng ta không về nhà sao?
Quan Sơ Nguyệt nhìn ra cửa sổ sau đó quay lại nhìn anh nhíu mày thắc mắc
- Đến nơi rồi em sẽ biết
Anh để lại một câu rồi không tiếp tục nữa làm cho cô gái ngồi bên cạnh không khỏi hiện rõ thắc mắc:" Rốt cuộc là đi đâu chứ? Sao phải giấu diếm em"
- Anh không thể nói cho em biết sao?
Quan Sơ Nguyệt nhăn mày lên tiếng.
Cô chỉ nghe anh đáp lại:"Không thể"
Nhìn khoé môi của anh cong lên mà lửa giận trong lòng cô không khỏi bọc phát:"Anh...!Em mặc kệ anh đấy"
Quan Sơ Nguyệt tức giận dựa vào ghế thở phì phò.
Nam Hoài Cẩn không khỏi liếc mắt nhìn sang, khi cô giận dỗi trông thật đáng yêu
Mãi gần tiếng thì cuối cùng xe cũng dừng lại.
Nam Hoài Cẩn tháo dây an toàn rồi chồm người sang bên cạnh tháo giúp cô
- Em tự làm được, không cần anh giúp đâu
Cô bĩu môi đẩy anh ra rồi tự mình tháo dây an toàn sau đó nhanh chóng đẩy cửa bước xuống xe
Anh nhìn bóng lưng của người phụ nữ giận dỗi bước ra khỏi ra, không khỏi lắc đầu bật cười
- Anh còn ở đó cười?
Nghe giọng nói của nóc nhà bên ngoài, anh nào dám chậm trễ liền nhanh chóng bước ra khỏi xe đi đến bên cạnh cô
- Chúng ta đi vào trong thôi
Nam Hoài Cẩn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô nhưng lại bị người ta cự tuyệt
- Không cần đụng chạm như vậy đâu
- Sai không chứ? Vợ của anh sao lại không được đụng vào?
Quan Sơ Nguyệt nghe thấy ba chữ " vợ của anh" liền cảm thấy ngượng ngùng nhưng vẫn lạnh nhạt nói:" Ai là vợ anh chứ"
- Em là vợ anh, Quan Sơ Nguyệt là vợ của anh
Nam Hoài Cẩn cất giọng rất lớn khiến rất nhiều người quay sang nhìn họ.
Cô trợn mắt nhìn sang gương mặt làm vẻ vô tội vạ kia:"Em chịu anh đấy"
- Vậy em thừa nhận mình là vợ anh rồi nhé
Nam Hoài Cẩn áp gương mặt cười lưu manh sát bên cô khẽ lên tiếng.
Quan Sơ Nguyệt hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, nếu cô không giữ được bình tĩnh e là sẽ có án mạng xảy ra.
Sao cô lại không biết anh có một bộ mặt vô liêm sỉ như thế này
- Cái đó là anh nói chứ không phải em
- Được là anh nói, vậy chúng ta vào trong được chứ? Bé cưng
Anh kéo cô ôm vào lòng khẽ lên tiếng hỏi, tay chỉ về phía một khách sạn đang tổ chức buổi tiệc gì đó trông rất xa hoa.
Những người ở đó trên người toàn váy vóc đắt tiền, cô nhìn họ rồi nhìn lại bản thân mình
Trên người cô là bộ vest công sở đã mặc từ sáng đến giờ
- Em mặc đồ này luôn sao?
Không biết ở đâu, Nam Hoài Cẩn đã đem ra đưa cho cô một cái túi đựng quần áo:" Này, anh đã thay em chuẩn bị, chúng ta vào cửa hàng đó thay đi"
Anh chỉ tay về phía một tiệm trang điểm tạo mẫu tóc.
Nhân viên cửa hàng lịch sự mở cửa nghênh đón họ bước vào, không lâu sau thì hai người họ bước ra
Một bên là người đàn ông lịch lãm, một bên là người phụ nữ xinh đẹp sang trọng.
Người qua đường không khỏi cảm thán trước nhan sắc của hai người họ.
Anh và cô nhanh chóng đi vào buổi tiệc, rất nhiều người đến bắt chuyện, làm quen nhưng cô chỉ trả lời qua loa
- Sơ Nguyệt
Ôn Đình Ngọc tay đỡ cái bụng lớn tươi cười bước đến chỗ bọn cô, theo sau cô ấy còn có Bạch Hàn
- Lâu quá mới gặp cậu
Hoàn rồi,.