Quan Sơ Nguyệt quấn chăn kín người, tay chỉ vào người đàn ông kia không nói nên lời.
Hai mắt của cô không hiểu sao lại nóng lên, nước mắt lại bắt đầu chảy ra.
Nam Hoài Cẩn thấy cô khóc liền cuống cuồng lên
- Em sao vậy? Anh làm gì sai sao?
Anh kéo cô ôm vào lòng dỗ dành thì nghe Sơ Nguyệt lên tiếng:” Là chú thật sao?”
- Không là anh thì em muốn là người nào hả?
- Không phải, chỉ là công việc của chú xong hết rồi sao?
Nam Hoài Cẩn nhận ra sự bất thường trong lời nói này của cô, anh lại hỏi:” Em nhớ ra anh rồi sao? Nói xem anh là ai?”
- Nam Hoài Cẩn
Nghe lời nói của cô, đôi môi anh liền cong lên:” Em có nhớ lúc trước đã đồng ý với anh chuyện gì không?”
Quan Sơ Nguyệt ngẫm nghĩ một hồi lâu, cô cuối cùng cũng nhớ lại rồi sao? Người mà cô đang nằm trong lòng chính là người năm trước sao? Là người mà muốn lấy cô làm vợ sao?
Sao cô lại có được phần trí nhớ này? Thường thì chuyện lúc nhỏ mấy ai nhớ lại được, tại sao cô lại còn nhớ chuyện này?
- Xem ra em nhớ lại rồi đúng không? Em nói xem chuyện đó có phải nên thực hiện rồi không?
Nam Hoài Cẩn ôm cô vào lòng, hôn lên mái tóc đen bóng của cô, anh khẽ nhẹ nhàng lên tiếng nhưngđiều anh không ngờ nhất là Quan Sơ Nguyệt lại từ chối anh vô cùng thẳng thừng.
Cũng đúng anh còn chưa tặng hoa và nhẫn mà, cầu hôn như vậy có phải là quá sơ sài không? Với lại hai người bọn họ vừa mới gặp lại, tình cảm cũng chẳng nhiều.
Đợi khi tình cảm của họ thật tốt đẹp rồi cầu hôn cũng chưa muộn
Lúc đó anh sẽ tự đặt cho cô chiếc nhẫn độc nhất vô nhị, chỉ có vợ của Nam Hoài Cẩn anh mới có được.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng mà vừa bị người ta từ chối bảo sao tâm trạng tốt được, gương mặt Nam Hoài Cẩn trở nên xám xịt
Vừa hay tiếng kêu của Quan Sơ Nguyệt đã đánh thức anh khỏi suy nghĩ, cô vừa bước xuống giường đã ngã quỵ, Nam Hoài Cẩn liền bước xuống bế cô lên giường:” Muốn xuống giường sao không nói với anh”
Quan Sơ Nguyệt cúi đầu không nói gì, thấy cô như vậy anh liền nâng mặt cô lên đối diện với ánh mắt của anh:” Sao không nói gì? Chỗ nào không khỏe sao?”.
Nam Hoài Cẩn mở lời quan tâm
- Không sao, chú thả cháu ra đi.
Cháu có thể tự đi được mà
Giọng nói của Sơ Nguyệt rất nhỏ, một phần là vì cô ngại chuyện vừa từ chối anh, hai là vì chuyện tối qua.
Bọn họ chỉ vừa gặp lại có lần vậy mà đã lên giường với nhau, đã vậy người này còn là anh em của cha cô
- Em… em như thế này rồi còn muốn tự đi sao? Chẳng phải… chẳng phải vừa bị ngã đó sao?
Nghe lời cô vừa nói, anh tức giận đến nói không ra lời.
Cô thà lếch đi chứ không muốn nhờ đến anh là sao hả? Rốt cuộc cô có đặt anh vào mắt không chứ.
Quan Sơ Nguyệt bị lời nói của anh làm cho nghẹn họng
Người nam nhân này tại sao lại như vậy chứ? Không biết đây là cách người ta đang từ chối xéo sao? Cô xoay người đẩy anh ra, quấn chăn kín người rồi bước khó khăn vào phòng tắm.
Cũng may là không bị ngã, nếu không tên nam nhân kia thế nào cũng kiếm chuyện bắt bẻ cô
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh đang lê chân bước vào phòng tắm, ánh mắt của Nam Hoài Cẩn tối sầm lại, có phải là không tin tưởng anh không? Được cứ đợi xem, anh sẽ chứng minh cho cô thấy anh đáng tin như thế nào
Một lúc sau, Quan Sơ Nguyệt mở cửa bước ra, trên người của cô là bộ váy mà anh cho người đem đến.
Cô nhìn người đang ông đàn ông đang ngồi trên giường mà lên tiếng:” À..
chuyện tối qua..”
- Chuyện tối qua thế nào?
Nam Hoài Cẩn nhướng mày nhìn cô gái đang ngập ngừng kia nhẹ nhàng lên tiếng.
Ngập ngừng được một lúc Sơ Nguyệt mới mở lời:” Chuyện tối qua giữa chúng ta, chú cứ xem như chưa từng xảy ra đi.
Sau này đừng nhắc lại nữa, với lại có thể đừng nói cho ai biết được không?”
Lúc nãy, trong phòng tắm cô đã suy nghĩ rất lâu về chuyện này cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
Anh là anh em với cha cô, người này đáng lẽ cô nên gọi bằng chú mới đúng, với lại anh là người nắm trùm hắc đạo, còn cô là ai chứ? Cô chẳng là ai cả, cũng chẳng có tài nghệ gì, sao có thể xứng với anh chứ.
Nên thôi vậy, có lẽ bọn họ không phải là mảnh ghép thích hợp với nhau
Like và lưu truyện để nhận được thông báo nha ️️️️️.