Sơ Tuệ lên tiếng dỗ dành nó:
" Mẫn Lam,con nghe lời sơ, đi theo họ đi,con sẽ được sống cuộc sống giàu có, được đi học đàng hoàng,...không như ở đây! "
Những lời dỗ dành đó, sơ nghĩ nó sẽ đi theo sự hào nhoáng trước mắt? Không! Không, nó không phải loại người như vậy. Một ngày chỉ cần bữa cơm, vả lại ở đây các sơ cũng dạy nó học mà. Cần gì mà phải theo cuộc sống giàu sang nguy hiểm như vậy. Nó sẽ không đi đâu.
sơ còn lại cũng đồng loạt lên tiếng khuyên nó " Đúng, đi đi con "
Mạc Kì từ nãy tới giờ im lặng đột nhiên lớn tiếng nói
"KHÔNG ĐƯỢC!"
Tiếng nói thật kiên định vang lên. Mọi người cùng kinh ngạc nhìn về phía anh
Trước tiên là Mẫn Lam làm mọi người cảm thấy sốc, bây giờ lại đến Mạc Kì này làm mọi người giật mình. Có thể nói ở cô nhi viện này,ai mà không biết Mạc Kì thân với Mẫn Lam như anh em ruột,tại sao cơ hội tốt như này lại nói không được đi, đầu óc mọi người quay vòng vòng như sắp nổ tung
Tuy chưa tiếp xúc được bao lâu nhưng nó hiểu rất rõ Mạc Kì, anh là con người rất thông minh. Có thể anh cũng có suy nghĩ giống nó. Trên khóe miệng nó xuất hiện nét cười.
Thấy Mạc Kì nói vậy các sơ cũng lẳng lặng không dám nói gì thêm. Trước giờ họ vẫn rất e dè với Mạc Kì. Anh nói thì họ chẳng dám nói .
Lý phu nhân nãy còn vẫn ngây ngốc, bây giờ đã kịp hoàn hồn lại nói:
" Ta không cần biết, ngày mai dọn đồ đạc tới nhà ta. Ta không muốn nghe thêm gì khác nữa."
Trịnh Lâm An, Mẫn Lam, Mạc Kì, mọi người cùng cả Lý Khả Nhạc đồng loạt giật mình vì câu nói lạnh băng của cô. Ngay cả Trịnh Lâm An,chồng cô cũng không ngờ cô có thể nói câu lạnh lùng như vậy. Hay Lý Khả Nhạc - chủ nhân của câu nói ấy cũng không ngờ câu nói đó lại là của mình.
Còn Mẫn Lam nó lại cảm thấy câu nói, ngữ khí lạnh băng này có chút...quen thuộc. Và nó thôi thúc Mẫn Lam nghe theo,hay có thể nói đó là câu mệnh lệnh mà nó không thể cưỡng lại mà làm theo :
" Vâng!" nó cúi người nghe theo
Gia đình họ trịnh vui mừng vì sự đồng ý của nó,cảm thán hiệu lực của câu nói đó.
......
" chờ đã! Nếu đưa Mẫn Lam đi thì cũng phải đưa tôi đi!" Mạc Kì không nhịn được nói, có thể người khác thấy anh là kẻ hám danh lợi nhưng nó chắc chắn sẽ không nghĩ thế. Người khác nghĩ thế nào không quan trọng. Anh chỉ biết nhiệm vụ của anh là bảo vệ nó mà thôi!
sau câu nói đó mọi người quả nhiên sững sờ, im lặng trong giây
người họ Trịnh nhìn Mạc Kì rồi quay sang nhìn nhau lúc, cười nói:
" Được!...nhưng mà nhà ta không nuôi phế vật đâu.vậy con phải cố gắng đấy!"
Mạc Kì không nói thêm lẳng lặng rời đi. Lũ học viên khác thấy thế thi nhau " Con cũng muốn " nhao nhao lên ( T/g: các con nghĩ đây là cuộc thi hét to chắc?( cái kiểu ai hét to hơn thì người đấy được chọn) đợi khi các con trở thành main nhé!)
người kia trở về vẻ lạnh lùng uy nghiêm vốn có,không thèm liếc mắt đến đám học viên cái. Cười lạnh nhạt chào bọn họ cái rồi khoát tay nhau đi về
Lũ trẻ kia vừa sợ vừa giận nhưng chỉ biết lăn ra khóc với các sơ, nằng nặc đòi đi theo bọn họ ( lũ không có tố chất). Khóc với họ?mà họ thì làm được gì đây,các sơ chỉ đành dỗ dành mà lực bất tòng tâm, đây là chuyện bất khả thi mà.