Rồi nó mệt mỏi thiếp đi lúc nào không hay.Trong thời gian này không có người nào đến thăm....À cũng không hẳn..vẫn còn lũ cặn bã không đáng nhắc tới,chắc hẳn có hiềm khích lớn đối với nó nên nhân cơ hội này đến để châm chọc đây mà. Có người tới,cao lớn hơn hẳn nó, hẳn là đàn chị rồi,cơ mà lại ghi thù với đứa nhỏ tuổi, còn đến nỗi không nói lên lời nữa! Cái xã hội này loạn rồi phải không!
( t/g: phải!loạn rồi. Ta đang nói ngươi đó tiểu Lam,bá đạo đến mức ức nhỏ kia sợ không nói lên lời,’run,run ‘ trẻ con bây giờ thật đáng sợ a!)
Người thứ nhất:"Chà! Mẫn Lam oanh oanh,liệt liệt,uy uy vũ vũ trước kia bây giờ cũng gặp phải cảnh liệt giường thế này. Thật là 'tiếc ' quá à!". Chữ tiếc được nhấn thật cao, tỏ ý mỉa mai rõ ràng,nói xong thì lại che miệng như thục nữ cười lấy cười để.
Người thứ đi cùng với người kia, tay cầm bó hoa cúc (biểu thị cho người chết) vứt lên bàn -cạnh giường Mẫn Lam, tiếp lời: " Phải!Phải!, có giỏi mày đứng dậy đánh tụi tao đi. Đúng là ông trời có mắt mà.Thường ngày mày ức hiếp tụi giỏi lắm cơ mà."
Người thứ nhất lại tiếp lời, đáng lẽ nó định tha cho thứ cặn bã này rồi,ai ngờ, đây là ngươi tự dâng đến miệng ta nhé:"Tiêu gia, Tiêu Linh và Diệp gia, Diệp vân chúng ta sẽ cho ngươi trả giá "
Giọng nói ấm ức mà không làm gì được.Nó trước đây gây chuyện nhiều thế sao?
Bala...bala....Sau đó nhỏ cứ luyên thuyên mãi không thôi.Còn nó thì vẫn nằm trên giường, loại người như thế này,nó không nên chấp nhặt làm gì. Nó có một khả năng là khi không muốn nghe cái gì (muốn bỏ ngoài tai á) Thì nó sẽ chẳng nghe thấy gì (tất nhiên là vẫn nghe thấy tiếng chứ chả biết chúng sủa cái gì)
Nó coi người kia có lòng tốt ru ngủ nó. Ha ha (T/G: suỵt,khẽ thôi! đứa kia mà biết thì tức hộc máu ra bây giờ).
Nó đang định chìm vào giấc ngủ thì...Uể...có gì đó không đúng, trong phòng nó cảm nhận được khí tức,( là của nó) mà nó chỉ nghe thấy có giọng nói.
Vậy thì người nữa đâu. Nó đang vùi mình trong đống suy nghĩ rối tung kia..thì giọng nói thanh lãnh của người thứ kia rốt cục cũng vang lên. Có thể nhận thấy thứ nhất,đây là giọng của nam nhân, thứ tuổi không lớn lắm,giọng nói băng lãnh không có chút tình cảm và đương nhiên cũng chẳng có chút hận ý gì với nó. Thật khó tin là người này lại đi cùng nhau.
" xong chưa. Đi về "
câu từ,thật ngắn gọn nhưng lại lạnh như băng khiến con người ta cảm thấy sợ hãi. người kia cũng không ngoại lệ,đem hết hận ý cất vào trong lòng,ấm ức đi theo người kia.
Loại khí tức lạnh băng kia thật đáng sợ.Nó bỗng chốc rùng mình một cái . Trong đầu nó bây giờ có câu hỏi lớn nhất " người thứ kia là ai? và hắn là người như thế nào ".....
......suy nghĩ.........
......suy nghĩ.........
À mà thôi không nghĩ nữa, vứt hết mọi phiền não đáng chết kia đi. tuần sau được ra viện rồi, ngộ còn phải suy nghĩ xem sau khi ra viện phải làm gì nữa.AH vui quá đi " Tự do ơi, ta đến!"