- Chú đừng gọi cháu là nhóc nữa! Cháu lớn rồi đó! tuổi rồi!
Dục Phong thoáng cứng đờ, đôi mắt nhìn vào khuôn mặt khả ái của Thiên Nhi, Chà! Con thỏ nhỏ mà anh nuôi hôm nay lớn thật rồi! Từng đường nét trên khuôn mặt đều rõ ràng, tinh tế và sống động.
Bầu ngực lấp ló qua lớp áo mỏng và cái eo thon gọn chỉ bằng bàn tay, anh nhìn thấy cả từ vị trí này.
Cổ họng chợt lên xuống đợt khô khan.
"Phải kiềm chế" anh tự nhủ "Không nên làm cô hoảng sợ a"
- Vậy muốn ta gọi nhóc thế nào đây hửm?
Anh nựng mũi Thiên Nhi khiến cô đỏ bừng mặt.
Từ lúc nhận nuôi đến giờ, anh toàn gọi cô là nhóc, thỉnh thoảng mới gọi tên Thiên Nhi
- Nhi Nhi, Tiểu Nhi, Tiểu Thiên Thiên, chú muốn gọi thế nào?
A cách gọi dễ thương như vậy, chú mà gọi chắc cô tan chảy mất
Dục Phong quay lại việc lái xe, không đáp lời nhưng vành tai lại đỏ lựng.
Thật không ngờ, có ngày mà tên trùm mafia như anh lại phải bại dưới tay con nhóc kém mình tuổi.
_____________________
Thiên Nhi quay về phòng.
Căn phòng đã được đổi sang màu trắng sữa nhã nhặn từ khi cô tròn tuổi.
Nằm vật xuống giường, Thiên Nhi ôm gối mà lăn lộn từ đầu này sang đầu khác, gò má ửng hồng xinh đẹp.
Nghĩ lại chuyện trên xe thật đúng là kinh hỉ.
Chú của cô dễ thương ra phết, ai bảo lạnh lùng cục súc cơ chứ! Mục đích ban đầu của cô chính là xác nhận tình cảm của chú.
Đúng vậy, cô đã crush chú nuôi của mình từ năm tuổi rồi.
Nhưng hồi ấy còn thơ ngây, cô nào dám thổ lộ lòng mình cơ chứ.
Nhỡ đâu chú từ chối rồi tức giận tống cổ cô ra khỏi nhà thì chết.
Nhưng càng trưởng thành, cô càng nhận thấy những hành động thân thiết của chú dành cho mình, cô bạo dạn coi đó là cử chỉ quan tâm của người đàn ông dành cho người phụ nữ chứ không đơn thuần là người thân với nhau.
Chú thích ôm cô mỗi khi đi làm về, thân thiết hôn lên trán cô, hay nửa đêm vào phòng cô ngắm nghía...!Vậy chẳng phải thích là gì?
Chiều nay, chú còn ăn giấm nữa cơ mà! Chú không thoát khỏi tay Nhi đâu!
Cô cười thầm rồi đứng dậy đi tắm.
____________________
Lãnh Hàn Dục Phong vừa tắm nước lạnh, làn hơi lạnh lẽo vẫn còn bao trùm lấy da thịt màu đồng rắn rỏi.
Mái tóc chưa lau khô rủ xuống tầm mắt cộng thêm khuôn mặt góc cạnh và từng múi cơ ẩn hiện sau chiếc áo choàng tắm đen, anh trông chẳng khác gì yêu tinh quyến rũ chết người, khác xa với hình tượng tổng tài lãnh khốc, tóc tai gọn gàng mọi khi.
Cửa phòng vang lên tiếng cạnh, thu vào tầm mắt của anh là cô gái nhỏ với chiếc váy ngủ màu trắng đơn giản che kín cánh tay và quá đùi.
Tuy vậy, anh không kiềm được mà yết hầu khẽ chuyển động nhịp.
- Ra ngoài! - giọng anh hơi khàn khàn
Thiên Nhi hơi giật mình khi trông thấy cảnh tượng bỏng mắt trước mặt, cô đâu cố ý đâu cơ chứ, lại dám quát cô như vậy, chỉ hơi say chút thoi mà!
- Cháu xin lỗi! - Cô nhanh tay đóng sầm cửa lại - Chú xong thì xuống ăn cơm nha! - nói vọng vào
Dục Phong thấy mình có vẻ lớn tiếng, bàn tay vô thức vò vò mái tóc, lòng thầm chửi mình mất kiểm soát.
Thế này thì không đợi được đến lúc cô nhóc tuổi rồi!
_____________________
Bữa tối diễn ra trong yên lặng.
Nhi đang dỗi vì bị quát.
Rõ ràng tại chú không khóa cửa mà!
Dục Phong đương nhiên nhận ra thái độ của cháu gái, cô chỉ cắm mặt ăn cơm chứ không nhiệt tình nói chuyện như mọi ngày.
- Món cháu thích này!
Anh gắp miếng thịt kho tàu đặt vào bát cô.
Thiên Nhi nhìn hành động và câu nói hơi mất tự nhiên, bình thường chú gắp thì gắp chứ có nói gì đâu.
Đây là muốn phá vỡ khoảng lặng sao? Muốn dỗ cô chớ gì? Nhưng cứ thế bỏ qua thì nhàm quá.
Nhi cười thầm, cố tình đặt miếng thịt vào góc, rồi tự gắp miếng khác ăn.
Như dự đoán, Dục Phong đen mặt, đành phải xuống nước:
- Ta xin lỗi vì vừa rồi đã lớn tiếng!
- Chú gọi tên con đi rồi con bỏ qua! - được voi thì phải đòi bà trưng chớ
- Thiên Nhi - Dục Phong nhanh chóng trả lời
- Không phải, gọi Nhi Nhi cơ! - Cô phồng má nhìn anh
- Nhi...Nhi...- Thật ngượng mồm mà
- Chú nói to chút con không nghe rõ!
Con nhóc này rõ là trêu anh mà, nếu không phải anh đang nhịn thì đè nhóc ra trừng phạt rồi đó.
- Cháu gái, đùa ta sao? Đừng tưởng ta không làm gì nhóc.
Giọng điệu pha chút ngả ngớn khiến Nhi hơi thụt người lại.
- Sợ rồi sao?
- Cháu...Cháu sợ gì chứ? Chú thử đánh cháu xem, cháu mách bà đó!
Ái chà, còn dám lôi mẹ anh ra làm bia đỡ đạn, không thấy quan tài không đổ lệ mà.
Dục Phong kéo mạnh cái ghê cô đang ngồi về phía mình.
Thiên Nhi chưa kịp phản ứng thì đôi môi bạc của anh đã áp lên cái miệng anh đào nhỏ xinh của cô, nhẹ nhàng cắn mút.
Hai bàn tay to lớn của anh ghì chặt sau gáy và đặt lên tấm lưng mỏng manh của cô, như cố định tấm thân lại trước mọi phản kháng.
Thiên Nhi thoáng sững sờ, đôi mắt còn mở rộng nhìn khuôn mặt phóng to của người đàn ông bá đạo.
Có mơ cô cũng không ngờ chú dám chiếm tiện nghi của cô ngay giữa gian bếp thế này.
Có chút xấu hổ, ngượng ngùng.
Người làm vẫn còn loanh quanh trong nhà, nhỡ họ nhìn thấy thì sao đây?
Nhưng cảm giác này có chút tuyệt nữa! Gần gũi với anh khiến tim cô tan chảy, bàn tay đặt trên đùi thả lỏng, mặc cho anh hành sự..